Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 886 - Chương 886: Đại Hoang Ấn Cuối Cùng

Đan Hoàng Võ Đế Chương 886: Đại Hoang Ấn cuối cùng

- Khương Nghị! Tại sao huynh lại ở đây?

Phượng Bảo Nam đuổi kịp Khương Nghị, thực sự không dám tin vào hai mắt mình.

Nơi này là Cổ Hoa hoàng triều, Thương Huyền đại lục phương bắc, cách La Phù mấy chục vạn dặm, tương đương với hai thế giới.

- Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây, ngươi chạy thế nào lại tới nơi này?

Khương Nghị ôm tiểu hồ ly, tránh để cho nó chạy đi nhìn lén nha đầu Kiều gia tắm rửa.

- Ta không dám về nhà, liền lang thang về phương bắc. Một bên vừa đi vừa lịch luyện, trên đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn, may mắn có Kiều Linh Vận cô nương đi qua, cứu được ta. Huynh thì thế nào?

Phượng Bảo Nam nói đơn giản, tranh thủ thời gian chờ Khương Nghị giải thích, cách mấy chục vạn dặm, cũng có thể gặp nhau?

Đây cũng quá đúng dịp đi.

- Ta theo Vô Hồi thánh địa đến Tây Bộ làm việc, sau khi hoàn thành thì Thánh Chủ và mọi người trở về, tự ta đến Bắc Bộ đưa tin. Vừa vặn đi qua nơi này.

Khương Nghị cũng rung động, thứ duyên phận này quá kỳ diệu.

- Không về mà chạy đi Tây Bộ làm việc? Không phải thánh địa thiên hạ đều là có lãnh địa của riêng mình sao?

- Nói cho huynh một tin tức tốt, liên minh Thánh Địa Nam Bộ có điều chỉnh lớn. Vô Hồi thánh địa sắp trở thành tôn chủ mới, tương lai Ly Hỏa Thánh Chủ cũng sẽ chuyển giao cho quốc quân Đan quốc.

Khương Nghị nhìn Phượng Bảo Nam, lộ ra nụ cười hiểu ý:

- Rất xin lỗi vì lúc trước đã gây tổn thương cho ngươi, nhưng bây giờ... ngươi có thể trở về nhà.

Nụ cười yếu ớt trên mặt Phượng Bảo Nam dần dần ngưng kết:

- Huynh... Huynh nói cái gì?

- Trong khoảng thời gian ngươi rời khỏi này, Nam Bộ phát sinh rất nhiều chuyện. Thánh Chủ chúng ta kéo Ly Hỏa Thánh Chủ leo lên thánh địa tổ sơn, dưới sự chứng kiến của tứ đại thánh địa Trung Ương, cắt tư cách Thánh Chủ của hắn.

- Mặc dù thánh địa Trung Ương trở ngại mặt mũi thánh địa thiên hạ, đã làm kỳ hạn mười năm, tuy nhiên căn bản Ly Hỏa Thánh Chủ đã bị phế đi. Quốc quân Đan quốc, Thường Huyền Nghĩa, tiến vào Ly Hỏa thánh địa đảm nhiệm Phó Thánh Chủ, mười năm sau tiếp quản thánh địa. Phụ thân ta Khương Hồng Võ cũng đi theo tiến vào Ly Hỏa thánh địa, tiếp quản Diêm La điện.

- Còn có Thánh Chủ chúng ta, sau mười năm chính thức tiếp quản tôn chủ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, hiệu lệnh thánh địa Nam Bộ.

Khương Nghị vỗ vỗ bả vai Phượng Bảo Nam:

- Ngươi không nghe lầm, Hoang Mãng nguyên vẫn là Ly Hỏa thánh địa khống chế, nhưng Ly Hỏa thánh địa đã không còn là Ly Hỏa thánh địa trước kia. Có phụ thân ta đang ở kia đè lấy, Ly Hỏa thánh địa không dám ra tay với Phượng thành, ngươi có thể trở về nhà.

- Đây đều là thật?

Ánh mắt Phượng Bảo Nam trở nên hoảng hốt, ngoại trừ chấn kinh thì vẫn là chấn kinh.

Thời gian hai năm ngắn ngủi này, vậy mà Hoang Mãng nguyên đã đổi chủ?

Thánh địa, còn có thể cưỡng ép đổi chủ?

Phượng Bảo Nam sinh ra ở Hoang Mãng nguyên, lớn lên tại Hoang Mãng nguyên, từ khi vừa hiểu chuyện đã bắt đầu nhận ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa.

Trong thế giới hắn nhận biết, Ly Hỏa thánh địa tựa như là Thánh Linh vô thượng, uy hiếp tất cả người muốn khiêu chiến với mình, Ly Hỏa thánh địa càng giống Thiên Nhạc (núi trời) nguy nga, đặt ở phía trên toàn bộ Hoang Mãng nguyên.

Xem như bây giờ đã tiếp xúc đến hoàng tộc, hắn vẫn cảm giác không thể chiến thắng Ly Hỏa thánh địa.

- Ta không cần thiết phải lừa ngươi...

Khương Nghị dùng sức nắm Phượng Bảo Nam bả vai, ánh mắt chợt biến đổi.

- Linh văn của ngươi...

- Ừm?

- Linh văn của ngươi làm sao...

- A, đây là bí mật của Phượng gia chúng ta, còn xin thay ta giữ lấy.

Phượng Bảo Nam vẫn còn có một chút hoảng hốt, Ly Hỏa thánh địa xong, Phượng gia an toàn?

Hắn trèo non lội suối, tìm kiếm cơ duyên, cố gắng trưởng thành, chính là hi vọng có một ngày có thể cường đại đến đối kháng Ly Hỏa thánh địa, cũng tìm kiếm được chỗ dựa cường đại, giải cứu Phượng gia.

Kết quả... Hắn ở nơi này vừa mới bắt đầu phát lực, bên kia đã kết thúc?

- Bí mật của các ngươi gì, có thể thăng hoa linh văn?

Khương Nghị khó có thể tin được, trước đó là lục phẩm, làm sao đột nhiên lại thành Thánh phẩm.

Chờ chút! Thánh phẩm Mộc linh văn?

Phượng Bảo Nam là Thánh phẩm Mộc linh văn! Chẳng phải đã có thể tiếp quản Đại Hoang Diễn Thiên Ấn?

Khương Nghị kích động:

- Phượng Bảo Nam, cùng ta về Vô Hồi thánh địa, Vô Hồi thánh địa chúng ta cần ngươi.

- Ngươi đầu tiên chờ chút đã...

Phượng Bảo Nam lại là lắc đầu hít một hơi:

- Ngươi thề cho ta, Ly Hỏa Thánh Chủ xong rồi? Ly Hỏa thánh địa giao cho quốc quân Đan quốc rồi?

- Ta thề!

- Phượng gia chúng ta an toàn?

- Nếu như các ngươi Phượng gia nguyện ý, có thể trở thành trợ thủ của phụ thân ta tại Hoang Mãng nguyên, giúp Thánh Chủ mới vững chắc vị trí Thánh Chủ. Tóm lại, Hoang Mãng nguyên thay đổi, Phượng gia các ngươi không chỉ có an toàn, cũng có khả năng sẽ trở thành đệ nhất đại thành tại Hoang Mãng nguyên.

- Nếu như ngươi nguyện ý, có thể gia nhập Vô Hồi thánh địa, ta dám cam đoan Vô Hồi Thánh Chủ sẽ vô cùng vui mừng. Chờ ngươi đến nơi đó, ngài ấy cũng sẽ cho ngươi một đại lễ...

Khương Nghị nơi này đang kích động cổ động Phượng Bảo Nam, bên kia Kiều Linh Vận đã khí thế hung hăng chạy tới.

- Ngươi tên Khương Nghị?

Kiều Linh Vận mỹ lệ cao gầy, dung mạo dáng người không thể bắt bẻ, còn rất có tư thế hiên ngang khí chất, chỉ là cường thế đã quen, lại xuất thân đại tộc, cho nên cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt.

- Hắn là Khương Nghị, bằng hữu của ta...

Phượng Bảo Nam vừa mở miệng, bị Kiều Linh Vận đưa tay ngăn lại, ánh mắt dần dần giá lạnh:

- Ai cho ngươi lá gan, nhúng tay vào chuyện Kiều gia chúng ta?

- Tiện tay mà thôi, đừng khách khí.

- Ai khách khí với ngươi! Ta gặp qua rất nhiều Luyện Đan sư kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy loại như tự cho rằng thông minh tự cho là đúng như ngươi đây!

Phượng Bảo Nam ho nhẹ hai tiếng:

- Linh Vận, hắn là có ý tốt...

- Nơi này không có chuyện của ngươi!

Kiều Linh Vận lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Nghị, lại liếc mắt tiểu hồ ly trong ngực hắn:

- Còn có con hồ ly này, xảy ra chuyện gì, đừng nói nó là của ngươi!

- Là của ta.

- Thật là của ngươi?

Kiều Linh Vận rốt cuộc tìm được kẻ cầm đầu.

Bình Luận (0)
Comment