Nói cách khác, toàn bộ quá trình tên kia đều đang gạt nàng, không có một câu là thật.
Đáng thương cho nàng khi nàng còn cảm giác có năm phần thật năm phần giả.
Đây là đệ tử thánh địa sao?
Đây chính là lưu manh vô lại!
Đông Hoàng Như Yên đột nhiên nói:
- Các ngươi nói, Thiên Lân thánh địa có thể biết Khương Nghị hay không?
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
- Thiên Lân thánh địa hẳn đã chú ý qua sự kiện thánh địa Tây Bộ, nhưng khoảng cách vẫn quá xa, bọn hắn cũng sẽ không hiểu rõ toàn diện dược, cũng lại sẽ không nghĩ Khương Nghị lại chạy đến phương bắc.
- Đưa ngọc tiên cho ta, phong tỏa tin tức, không cần truyền ra ngoài.
Đông Hoàng Thánh Thương cân nhắc qua, nếu như thân phận Khương Nghị bại lộ, hoàng thất liền có lý do cưỡng ép bắt lấy Khương Nghị, coi như trực tiếp xử tử, đều không có ai ngăn cản.
Bởi vì Khương Nghị là đệ tử thánh địa, nhúng tay hoàng triều sự vụ chính là tội chết.
Huống chi hắn còn giết trưởng tử Hoàng Phủ gia và Tô gia.
Nhưng thần giáo nơi đó còn muốn điều tra Khương Nghị, đang chờ hắn trở về Vương Quốc Hắc Ám.
- Thúc phụ, rốt cuộc chúng ta muốn tra cái gì về Khương Nghị?
Đông Hoàng Như Yên cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, đầu tiên là Hoàng Kim Dương, sau là phó giáo chủ, thần giáo lại vì một tên Khương Nghị, đại động can qua(*) như vậy.
(*) Ý chỉ việc chiến tranh.
- Bây giờ các ngươi còn không cần biết. Đi xuống đi, sau này có việc phải tới hỏi ta trước mới quyết định.
Đông Hoàng Thánh Thương cũng không biết rốt cuộc thần giáo muốn làm gì, bởi vì tin tức nơi đó truyền đến vô cùng mập mờ, ngay cả cung chủ đều suy nghĩ không thấu.
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
- Thúc phụ, vẫn phải điều tra thêm Khương Nghị tại sao lại tới phương bắc, lại vì sao thân mật với Kiều gia như vậy.
Đông Hoàng Như Yên cũng nói:
- Đúng vậy, quá thân mật, cũng không thể chỉ nói là thân mật. Kiều Vạn Niên vì bảo đảm cho hắn, tư thế kia đều hận không thể bồi cả Kiều gia lên.
- Thanh Bình uyển đêm nay, các ngươi tiếp xúc cùng Khương Nghị, tìm kiếm ý của hắn.
- Cái này chỉ sợ rất khó, ta thử một chút vậy.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu, nam tử này miệng đầy mê sảng, nhìn rất đứng đắn, kỳ thật lại không đứng đắn.
Hoàng Phủ gia tộc!
- Thùng cơm! Đều là thùng cơm!
- Tiệc tối lập tức sẽ bắt đầu, các ngươi ngay cả Khương Nghị là ai đều không có tra được?
Tại đỉnh núi Hoàng Phủ gia, tộc trưởng Hoàng Phủ Thừa Vận nổi trận lôi đình.
- Hắn giết con của ta! Hắn giết trưởng tử của ta! Vậy mà ta đều không biết hắn là ai?
Tộc nhân Hoàng Phủ quỳ xuống một mảnh, kinh sợ.
Bình thường bọn hắn muốn tra ai đều sẽ đi đến Ác Nhân cốc nơi đó ra cái giá, không đến ba ngày, cam đoan sẽ có tài liệu cặn kẽ đưa đến trong tay, nhưng Ác Nhân cốc vậy mà lại không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Khương Nghị.
Mà, trước đó bọn hắn cảm giác Khương Nghị chẳng mấy chốc sẽ chết trên lôi đài, cho nên cũng không quan tâm việc này.
Ai biết vậy mà hôm nay trên thi đấu bài vị Khương Nghị lại cướp đi truyền nhân của Hoàng Phủ gia tộc bọn hắn. Ngay cả đứa con rể mà bọn hắn dùng toàn lực bồi dưỡng, cũng bị Khương Nghị 'Danh chính ngôn thuận' cầm đi.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nói:
- Phụ thân, ngài hãy bớt giận trước. Nếu như chúng ta tra không được, gia tộc khác cũng tra không được, nhưng càng như vậy, các gia tộc thậm chí tất cả thế lực hoàng thành, đều sẽ cố gắng truy tra. Thân phận Khương Nghị sẽ giấu diếm không được bao lâu.
- Nếu như ngài thực sự chờ không nổi, chúng ta có thể dùng cách trực tiếp nhất, bắt người của Kiều gia!
- Kiều Vi Nhi, Kiều Vô Song, thậm chí là Kiều Linh Vận, từ miệng các nàng ép hỏi thân phận cùng bí mật Khương Nghị.
Một vị tộc lão vội vàng nói:
- Nguyệt Thiền, không nên vọng động, bây giờ khiêu khích Kiều gia chính là trái với quy củ thi đấu bài vị, cũng là mạo phạm hoàng thất đang đè ép lửa giận.
Trên khuôn mặt lãnh diễm của Hoàng Phủ Nguyệt Thiền lại hiện lên một tia dữ tợn, cúi đầu nói:
- Bắt Kiều Vi Nhi! Tìm mười tên nam tử, hung hăng lăng nhục cô ta, sau khi moi ra thân phận Khương Nghị, ném cô ta về Kiều gia. Kiều gia mặc dù sẽ rất tức giận, nhưng bọn hắn cần cân nhắc danh dự Kiều Vi Nhi, Khương Nghị càng phải cân nhắc danh dự vị hôn thê của hắn, cho nên... Bọn hắn chỉ có thể nhịn, không dám lộ ra!
Rất nhiều lão nhân trong tộc đều ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.
Nha đầu này điên rồi sao?
Sao lại có thể nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy.
- Phụ thân, nếu như ngài đồng ý, trước hừng đông nữ nhi có thể lấy được tình huống của Khương Nghị, đưa đến trước mặt ngài.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền quả thật có chút điên rồi, ca ca của nàng chết rồi, nam tử của nàng không có ở đây, bây giờ nàng hận chết Khương Nghị, cũng không kịp chờ đợi muốn phát tiết trong lòng lửa giận, Kiều Vi Nhi chính là con mồi ngon nhất.
Hoàng Phủ Thừa Viễn lấp lóe ánh mắt, một cái nháy mắt, đột nhiên muốn đồng ý với Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.
Nhưng, gần đây Kiều gia biểu hiện rất cường thế, nếu làm như vậy thật, coi như Kiều gia thật không dám lộ ra, cũng tuyệt đối sẽ làm ra phản kích điên cuồng.
Vì thân phận của một người, không đáng mạo hiểm như thế này.
Duy chỉ còn Hoàng Phủ Hùng Kiệt ngồi ở chỗ đó bỗng nhiên nói:
- Ác Nhân Vương của Ác Nhân cốc tên là gì?
- Ác Nhân Vương?
Các tộc lão liên tiếp ngẩng đầu.
Từ khi bắt đầu có Ác Nhân Vương đến nay, hình như đã thay đổi bốn vị, đến bây giờ là vị thứ năm.
Nhưng thân phận mỗi vị Ác Nhân Vương đều thần bí, hành tung quỷ bí, tin tức các phương biết được ít đến thương cảm.
Đừng nói tên là gì, tất cả đều rất ít gặp đến người thật.
Giống lần này ngang nhiên xuất hiện tại diễn võ trường, đúng là hiếm thấy.
Không biết vì sao Hoàng Phủ Hùng Kiệt đột nhiên hỏi cái này.
Hoàng Phủ Thừa Viễn nói:
- Nhị thúc, ngươi muốn nói cái gì?