Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 983 - Chương 983: Huyết Sắc Kinh Lôi (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 983: Huyết sắc kinh lôi (1)

Kiều Vạn Niên chống người lên, chắp tay hành lễ với Nhân Hoàng:

- Nhân Hoàng, ngài thật sự muốn thần giải thích, hay chỉ muốn nhìn thấy thần quỳ xuống xin lỗi?

- Cho ta lời giải thích! Cho các nhà lời giải thích!

Nhân Hoàng uy nghiêm, sắc mặt âm trầm.

Hắn đêm nay muốn điều tiết ân oán các tộc, nhưng điều kiện tiên quyết là phải để Kiều gia giải thích rõ ràng chuyện tùy tiện ban ngày, nhất là mạo phạm nghiêm trọng đối với hắn.

- Vậy thì tốt, Nhân Hoàng, các vị, đắc tội!

Kiều Vạn Niên liền đợi đến một khắc, hắn đứng thẳng người dậy, nhìn quanh toàn trường:

- Chúng ta tới vuốt một vuốt, không nói những năm dĩ vãng kia trước, nói mấy ngày trước mắt nay. Trường Sinh đại điển đối với Kiều gia quan trọng bao nhiêu, các ngươi đều vô cùng rõ ràng, lại liên hợp lại phong tỏa Luyện Đan sư, cưỡng ép ngăn cản Trường Sinh đại điển. Lý do lại là vì chúng ta không phân Trường Sinh Đan cho qua các ngươi!

- Các ngươi không cần mặt sao? Các ngươi có bệnh sao?

- Mỗi lần Trường Sinh đại điển đến Kiều gia đều phải chuẩn bị trên trăm năm, tốn hao vô số tâm huyết, còn muốn nhấc lên nguy hiểm thất bại. Chúng ta luyện được Trường Sinh Đan, chính là bảo vật trấn tộc của Kiều gia, dựa vào cái gì phải cho các ngươi. Sao không lấy chí bảo trấn tộc của gia tộc của các ngươi ra chia sẻ? Kiều gia đã từng muốn qua sao?

- Kiều gia chúng ta điệu thấp, không muốn gây sự, cho nên lựa chọn chủ động thỏa hiệp, hướng hoàng thất thỉnh cầu rời khỏi thi đấu bài vị, cam nguyện đứng thứ chín, không cạnh tranh với các ngươi. Kết quả, đều đã là loại tư thế này, các ngươi còn không chịu bỏ qua, tiếp tục phong tỏa Luyện Đan sư, còn tấp nập phái người khiêu khích. Càng làm cho ta khó có thể tin hơn chính là, hoàng thất lại thờ ơ, làm bộ không biết!

- Nhân Hoàng, cho Kiều Vạn Niên ta không khách khí nói một câu. Thần rất thất vọng đau khổ, Kiều gia đều rất thất vọng đau khổ. Ngài, thậm chí là hoàng thất, căn bản là không có tôn trọng Kiều gia chúng ta.

Kiều Vạn Niên ngôn ngữ mát lạnh, ánh mắt lăng lệ, giận dữ chỉ trích mỗi một người trong Phong Nhã các.

Các nhà gia chủ khẽ nhíu mày, lại há hốc mồm nhưng lại không có phản bác, cũng không người có ý muố phản bác.

Dù sao, bọn hắn xác thực đã liên hợp phong tỏa Kiều gia, mà hoàng thất lại càng ngầm cho phép loại hành vi này.

- Ta rất tức giận, rất khuất nhục, Kiều gia vậy mà lại lưu lạc đến tận đây? Nhưng ta có đi tìm hoàng thất sao, thần có đi đến hoàng thất náo qua sao? Không có!

- Ta biết đại biểu phương bắc lần lượt vào thành, nếu như náo lớn sẽ ảnh hưởng mặt mũi hoàng thất. Nhưng, ta cho hoàng thất mặt mũi, hoàng thất lại giống như căn bản không quan tâm Kiều gia chúng ta.

- Bất đắc dĩ, ta thả Khương Nghị ra, để hắn khiêu chiến các tộc.

- Ngươi thả Khương Nghị ra? Khương Nghị đã sớm...

Hoàng Phủ Thừa Viễn vừa muốn chất vấn, lại bị Kiều Vạn Niên quát tháo:

- Im miệng!

- Ngươi...

Hoàng Phủ Thừa Viễn tức giận, lại bị Nhân Hoàng ngăn lại.

- Khương Nghị mặc dù cường thế, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khống chế phân tấc, chuyện kéo ở trên người hắn, nhưng Đại hoàng tử lại xử lý lạnh nhạc, còn đồng ý với Khương Nghị dùng luận võ quyết định Lý Tịch thuộc về ai. Đây là trợ giúp.

- Cho ta không khách khí nói một câu nữa, Đại hoàng tử cũng không có để Kiều gia vào mắt. Ý vị hoàng thất bây giờ, hoàng thất tương lai đều nhận định Kiều gia này là gia tộc thứ chín có cũng được mà không có cũng không sao.

- Ta vô cùng tức giận, không trải qua chuyện này, ta cũng không biết thái độ hoàng thất đã đối với Kiều gia là như thế.

- Chẳng lẽ, nhất định phải gặp được ủy khuất liền đi hoàng thất lên án, gặp chuyện cường thế bá đạo mới đáng để hoàng thất coi trọng?

- Thứ ba, cái chết của bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, nguyên nhân không tại chúng ta. Trước khi tranh tài là bát đại gia tộc liên danh đề nghị thay đổi quy tắc, Kiều gia ta chỉ đồng ý mà thôi, cuối cùng vỗ bàn cũng là Nhân Hoàng ngài. Kết quả đây, Kiều gia thắng, các ngươi không vui mừng rồi?

- Kiều gia đáng chết sao!! Kiều gia chết rồi, coi như thuận lợi! Kiều gia không chết, coi như ngoài ý muốn?

- Nhân Hoàng! Ngài có để Kiều gia thần vào mắt sao? Ngài thật sự xem Kiều gia như cửu đại gia sao?

Ngữ khí Kiều Vạn Niên nghiêm khắc, càng ngày càng kích động, âm thanh vang vọng trong cung điện thật lâu.

Bầu không khí tại Phong Nhã các dần dần kiềm chế.

Đám người cau mày, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Kiều Vạn Niên đối với Nhân Hoàng nói:

- Đây chính là ngài muốn giải thích, thần đã cho ngài! Thần để ngài mất thể diện? Là ngài, là hoàng thất, là các đại gia, là các ngươi ép ta!

Sắc mặt Nhân Hoàng càng khó coi hơn, lại bị chỉ vào mũi mà mắng mỏ.

Nhưng, cuối cùng đã hiểu tại sao Kiều Vạn Niên muốn bạo phát, nguyên nhân vẫn là ở Trường Sinh đại điển, cũng là trải qua thời gian dài kiềm chế tức giận.

Chỉ là tại sao Kiều Vạn Niên muốn bộc phát?

Vẫn là cần lực lượng!

Nếu không, không có lực lượng, coi như tức giận đi chăng nữa, cũng không dám công nhiên đối nghịch.

Lực lượng đến từ chỗ nào??

Làm ưng khuyển cho hoàng thất, gia chủ Tô gia lập tức phản kích:

- Làm thần tử chịu chút ủy khuất thì làm sao, liền muốn mưu phản Cổ Hoa?

- Ha ha...

Kiều Vạn Niên nhìn hắn cười lạnh hai tiếng.

- Ngươi cười cái gì?

Gia chủ Tô gia nhìn hằm hằm.

- Cười đầu ngươi quá phẳng! Nếu ta thật muốn mưu phản Cổ Hoa, ta sẽ đứng ở trước mặt toàn thành hô to?

Kiều Vạn Niên nói ra lời này, sắc mặt Nhân Hoàng nơi đó rốt cuộc cũng có chỗ hòa hoãn.

Hắn tức giận nhất vẫn là chuỵen Kiều Vạn Niên ở trước mặt mọi người muốn mưu phản Cổ Hoa, để hắn mất hết thể diện, nhục nhã.

Tuy nhiên, hắn đột nhiên bị Kiều Vạn Niên đề tỉnh, nếu quả như thật sự muốn phản bội, khẳng định sẽ bí mật bố trí, tiếp tục yếu thế, làm sao có thể tuyên dương ở trước mặt tất cả mọi người.

Càng là hô to như thế, càng là không thể nào làm như vậy.

Nhân Hoàng nhìn về phía Kiều Vạn Niên, ánh mắt đã không còn lăng lệ.

Tộc trưởng các tộc vừa mới trắng trợn chỉ trích Kiều Vạn Niên muốn phản bội cũng á khẩu không trả lời được, bỗng nhiên cảm giác gương mặt mình đều đang nóng lên.

Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa cười lạnh trong lòng, đây là thời điểm ba huynh muội bọn hắn suy nghĩ đối sách, nghĩ đến phần tinh hoa nhất.

Một câu nói kia liền có thể triệt để bỏ đi lo lắng trong lòng Nhân Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment