Dẫn Linh Sư

Chương 3

Mười hai giờ đêm khuya, trong công viên nhỏ lại bắt đầu náo nhiệt trở lại. Có lẽ là do có sự xuất hiện của bản thân, hoặc là do quỷ sai của âm giới đang áp giải linh hồn nên mới khiến cho các linh thể từ bốn phương tám hướng đều tụ tập xung quanh đài phun nước.

Bạch Diệc Trạch ngưng tụ linh lực ở trong tay, đài phun nước giống như cảm ứng được nên cũng bắt đầu hiện lên ánh sáng màu xanh lam.

Luân hồi tuyền được linh lực của Bạch Diệc Trạch rót vào khiến cho ánh sáng màu xanh càng lúc càng sáng, được một lúc thì ánh sáng bắt đầu mờ dần đi, ở ngay trung tâm của luân hồi tuyền mở ra cánh cửa thông giữa hai thế giới.

Đội ngũ linh hồn đứng xếp hàng ở cửa luân hồi tuyền thành một hàng dài, Bạch Diệc Trạch ngắm nhìn một lúc, thấy xung quanh không có linh thể nào bị nhiễm khí sắc màu đen, hoặc là có sương mù màu trắng bao phủ thì cũng bắt đầu yên tâm đi qua bên bậc thềm ở cạnh luân hồi tuyền ngồi xuống.

Linh hồn cũng chia ra làm vài loại, có loại mà người bình thường thì không thể nhìn thấy được, cũng có người có được mắt âm dương thì sẽ nhìn thấy, và nếu như không tiếp xúc thì nhìn qua không khác gì một người bình thường. Mà chỉ có linh hồn bình thường này thì mới có thể đi qua luân hồi tuyền đến thế giới bên kia.

Cũng có một số người trước khi chết có nguyện vọng chưa được hoàn thành, bọn họ sau khi hóa thành linh hồn sẽ tụ thành một màn sương mù bao vây xung quanh linh thể. Còn lại là một số linh thể trước khi chết có oán niệm quá nặng, khi chết linh thể trên người sẽ bị một luồng khí màu đen vây quanh.

Tất cả nhưng linh thể như vậy đều không được phép đi qua luân hồi tuyền, cho nên công việc của Bạch Diệc Trạch chính là hàng ngày trừ bỏ mở ra của luân hồi tuyền, thì còn có thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa, đó chính là bảo vệ của luân hồi tuyền không cho những oán linh này đi vào. Mặt khác nếu như trong điều kiện cho phép, hắn cũng có thể tiêu trừ đi oán khí cùng chấp niệm của những linh hồn này để dẫn dắt bọn họ tiến vào luân hồi tuyền.

Trừ bỏ những linh hồn trên, còn có một loại nữa, bọn họ giống như là bị nhiễm hắc khí quá mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra bản thể được, cộng thêm có cả lực lượng phá hoại mạnh mẽ, được gọi là ác linh. Ác linh này giống như là một loại bệnh truyền nhiễm, khiến tất cả các linh thể đứng gần đều bị ảnh hưởng.

Ác linh không chỉ mất đi tư cách đi luân hồi, mà còn là đối tượng đặc biệt phải bị tiêu diệt. Luân hồi tuyền là nơi tụ tập linh thể cùng linh khí. Nếu ác linh một khi đến gần luân hồi tuyền cũng sẽ bị linh khí nồng đậm này ảnh hưởng, càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi hấp thụ được linh khí này.

Cho nên tuyệt đối không thể để cho ác linh đến gần luân hồi tuyền, đây cũng là một trách nhiệm quan trọng của dẫn linh sư.

Dẫn linh sư có ấn kí màu đỏ linh lực sẽ tăng trưởng gấp đôi, cho dù bị ác linh xâm phạm cũng không chút ảnh hưởng nào, nên chuyện bắt ác linh cũng rất đơn giản.

Nhưng nếu một người từ nhỏ không tu luyện pháp thuật, linh lực lại yếu kém như Bạch Diệc Trạch thì dù có thêm ấn ký đi chăng nữa, đối với hắn chẳng khác gì một thiên sư bình thường.

May mà Bạch Diệc Trạch đã trở thành dẫn linh sư được vài năm, cũng chưa gặp phải ác linh nào khó giải quyết. Lại được ấn kí dẫn linh sư bảo vệ, cho nên pháp thuật đối với hắn cũng không có tác dụng nhiều. Bạch Diệc Trạch dựa vào linh lực tầm trung, cứ ở đây bảo vệ luân hồi tuyền, chớp mắt cũng đã bảy năm trôi qua.

Cho nên Bạch Diệc Trạch dù có nghĩ nát óc cũng không thông, vì sau trình độ gà mờ của hắn lại có thể được tuyển chọn làm dẫn linh sư.

Bạch Diệc Trạch ngồi trên bậc thềm nghiêng đầu, dùng tay chống đầu, một quyển vở đặt trên đùi, còn tay kia thì cầm bút viết bản kiểm điểm. Tới khi viết được ba chữ bản kiểm điểm ở dòng đầu tiên, hắn mới bắt đầu liếc mắt nhìn qua luân hồi tuyền, nhưng vừa mới liếc mắt thì đã ngẩn người.

Buồn rầu cả ngày hắn cũng vẫn chưa nghĩ ra được, vì sao Sở Mặc lại có ý nghĩ bắt hắn viết bản kiểm điểm này ạ.

Xem hắn là học sinh tiểu học à? Viết bản kiểm điểm dài một ngàn chữ ngày hôm sau nộp lên! Hắn thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải Sở Mặc đã nhận ra hắn rồi hay không nữa.

Nếu đã nhận ra, Bạch Diệc Trạch cảm thấy Sở Mặc nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy. Còn nếu như không nhận ra, tại sao lại bắt hắn viết một bản kiểm điểm khó hiểu như vậy chứ.

Bạch Diệc Trạch đã định hôm nay sau khi tan làm, sẽ lập tức thu dọn đồ đạc, mặc kệ là Sở Mặc có nhận ra hắn hay không thì hắn cũng sẽ rời khỏi đây. Nhưng lại nghĩ nếu làm thế thì khác gì chưa đánh đã tự khai, có khác gì tự đem lửa thiêu thân.

Mà quan trọng là hắn có thể đi nơi nào được chứ?

Không để ý đến công việc, thì hắn cũng không thể rời khỏi luân hồi tuyền. Bây giờ không giống trước kia, Sở Mặc hiện giờ đã là ông chủ lớn của tập đoàn Vân Mặc, muốn ở tại thành phố Lâm Tuyền tìm được một người như hắn thì rất dễ dàng, chứ đừng nói là hắn còn không biết trốn đi đâu.

Cho nên chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, bảy năm thời gian nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn. Không chừng Sở Mặc đã không còn nhớ rõ có một người như hắn từng xuất hiện ở trong quá khứ. Bạch Diệc Trạch tự an ủi chính mình, nên không cần tự mình hù dọa bản thân, chuyện chắc gì đã xấu tới mức như vậy.

“Là người nào mà to gan như vậy? Dám bắt Bạch đại nhân người phải viết bản kiểm điểm” Một linh thể thấy Bạch Diệc Trạch ngẩn người, nên bay tới gần hắn rồi vô tình nhìn thấy rõ thứ hắn đang viết là bản kiểm điểm…..cũng cảm thấy vô cùng bất bình mà lên tiếng.

Bạch Diệc Trạch cười khổ trả lời: “Hôm nay trong lúc công tác ta không cẩn thận ngủ quên mất, vô tình bị ông chủ bắt gặp nên mới bị phạt viết bản kiểm điểm, để hiểu rõ sai lầm mình phạm phải”

“Bạch đại nhân, người nói cho ta biết ông chủ mới của ngươi là ai đi!” Linh thể tức giận không thôi: “Ta để cho mấy người anh em đi chỉnh hắn một trận ạ!”

Linh thể tức giân nên muốn vì Bạch Diệc Trạch mà ra mặt, là ai mà lại dám khi dễ dẫn linh sư của bọn hắn chứ, nếu không dạy dỗ một trận là không được. Hiện tại, trung tâm của thành phố Lâm Tuyền cũng chỉ có mấy nơi đáng nhắc tới, mà tất cả nơi đó đều là địa bàn của Bạch đại nhân ạ.

“Tiểu Linh không được nhiều chuyện!” Bạch Diệc Trạch thấy bọn họ muốn đi tìm Sở Mặc gây chuyện, nên cũng vội vàng ngăn cản.

Để bọn họ đi tìm Sở Mặc kiếm chuyện, tạo ra một đống sự kiện thần quái thì chỉ sợ là Sở Mặc đừng mong có được ngày nào yên ổn. Nếu chẳng may chơi đùa làm lớn chuyện, rồi khiến các thiên sư chú ý tới, sợ là hắn cũng khó mà dọn dẹp được đống chuyện rắc rối này ạ.

Người sau khi hóa thành linh thể, sinh tử khác với khi còn sống, không thể ở lại dân gian quá dài. Đa số tất cả các linh thể đều bị luân hồi tuyền dẫn dắt mà tự động tụ tập tại cửa luân hồi tuyền, nhưng cũng có một vài linh thể không muốn nhập luân hồi, lưu luyến dương gian. Lúc này phải nhờ quỷ sai của âm giới áp giải đưa tới luân hồi tuyền, dùng biện pháp mạnh mà cưỡng ép đi vào luân hồi tuyền.

Linh thể cũng có nơi về của linh thể, nếu dừng lại ở dương gian lâu, thì không chỉ làm loạn trật tự âm dương, mà tự bản thân linh thể cũng vì bị nhiễm dương khí nặng mà tiêu tan.

Mà linh thể đang nói chuyện với Bạch Diệc Trạch này lại có chút đặc biệt, vào thời điểm khi Bạch Diệc Trạch mới nhận chức trở thành dẫn linh sư. Thì Linh hồn này đã ở bên cạnh luân hồi tuyền này, có lẽ là đã ở đây từ rất lâu rồi. Linh thể này không có tên, nên Bạch Diệc Trạch vẫn gọi hắn là Tiểu Linh.

Tiểu Linh bởi vì chấp niệm quá sâu, không chịu đi vào luân hồi tuyền, nên ngay cả các quỷ sai cũng đều không biết phải làm sao với hắn.

Tiểu Linh không muốn đi sang thế giới bên kia, mà cũng không muốn ở lại dương gian. Hắn chỉ một mực ở lại bên cạnh cửa luân hồi tuyền, nơi giao nhau của hai thế giới âm và dương. Hắn khi còn sống cũng từng học qua pháp thuật, nên linh lực của luân hồi tuyền cũng có thể giúp hắn chống đỡ của sự ảnh hưởng dương giới, vì vậy mà Tiểu Linh mới có thể ở tại bên cạnh luân hồi tuyền cho tới tận bây giờ.

Tiểu Linh ngẩn người ở luân hồi tuyền như vậy đã rất nhiều năm, không một ai có thể khuyên được hắn. Hắn cũng rất an phận, nên cho dù là dẫn linh sư hay là thiên sư thì cũng không muốn làm khó dễ hắn, vì thế mà sự tồn tại của Tiểu Linh cũng là sự tồn tại đặc biệt.

Bạch Diệc Trạch khi mới trở thành dẫn linh sư, chuyện gì cũng không biết. Mà Tiểu Linh cũng giúp cho hắn rất nhiều chuyện, cứ mỗi khi đến mười hai giờ đêm thì Tiểu Linh lại xuất hiện ở bên cạnh luân hồi tuyền nhìn Bạch Diệc Trạch làm việc, cho tới khi linh thể cuối cùng bước qua luân hồi tuyền thì hắn lại lặng lẽ rời đi.

“À, hiểu rồi” Bạch Diệc Trạch ngăn cản, nên Tiểu Linh cũng trở nên ủ rũ, hắn không dám cãi mệnh lệnh của dẫn linh sư.

Tự đông xoay quanh Bạch Diệc Trạch vài vòng, rồi lại đối diện với cái bản kiểm điểm kia khiến cơn tức giận của Tiểu Linh lại bốc lên: “Bạch đại nhân người chuyên tâm mà viết đi, ta qua bên luân hồi tuyền trông coi giúp ngươi”

Có Tiểu Linh ở bên kia giúp, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhìn Tiểu Linh tránh đi, Bạch Diệc Trạch cũng bắt đầu tập trung nghiên cứu xem nên viết bản kiểm điểm như thế nào.

Bạch Diệc Trạch đột nhiên nghĩ tới, Sở Mặc bắt hắn viết bản kiểm điểm có phải là vì muốn thăm dò hắn hay không? Sở Mặc căn bản là không nhận ra hắn, cùng lắm chỉ hơi nghi ngờ mà thôi, cho nên mới dùng phương pháp viết kiểm điểm là để làm cho hắn lộ ra sơ hở!

Đúng vậy! Hắn nhất định không thể chưa đánh mà đã loạn, rồi để Sở Mặc nắm bắt được sơ hở.

Nhưng mà một bản kiểm điểm thì có thể làm được gì? Chẳng lẽ là định dựa vào chữ viết để xác nhận ra thân phận của hắn.

Bạch Diệc Trạch nhìn ba chữ ” Bản kiểm điểm” được viết to ở giữa quyển vở, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Vị trí ở công ty của hắn gần như là không phải tự viết bằng tay bao giờ, cho dù có phải ký hàng hay nhận văn kiện cũng không tới lượt hắn. Mặc kệ, dù thế nào thì hắn cũng không thể để Sở Mặc nắm được sơ hở, nên phải chú ý chi tiết từng chữ mà viết cho khác đi.

Nhanh nhẹn viết bản kiểm điểm, chữ cũng được viết khác đi, nội dung đơn giản, chắc chắn Sở Mặc sẽ không nhận ra được đâu.

Bạch Diệc Trạch không dề do dự nữa nên viết cũng rất nhanh đã xong, càng nghĩ càng thấy vừa lòng. Ngày mai chỉ cần nộp xong bản kiểm điểm là có thể quang minh chính đại mà ở lại công ty tiếp tục làm việc rồi, tuy Sở Mặc là ông chủ, nhưng đâu phải lúc nào cũng gặp nhau nên không cần lo lắng.

Nhìn linh thể cuối cùng tiến vào luân hồi tuyền, Bạch Diệc Trạch ở trên bậc thềm duỗi lưng. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, công việc dẫn linh sư lại không có yêu cầu số lượng cụ thể hay thời gian cố định, chỉ cần hết linh thể là có thể về nhà đi ngủ chứ không cần phải lăn lộn tới tận bình minh ở đây. Hơn nữa ngày mài còn phải tự tay đưa bản kiểm điểm cho Sở Mặc, hắn không hy vong lại một lần nữa có dáng vẻ mất tinh thần mà xuất hiện trước mặt Sở Mặc.

Lúc này luân hồi tuyền cũng biến trở về hình dáng đài phun nước, Tiểu Linh cũng đang rảnh rỗi nhàm chán mà xoay quanh đài phun nước, khóe mắt lơ đãng để lộ ra chút thất vọng. Chỉ cần trời chưa sáng, Tiểu Linh cũng chưa rời đi.

“Muộn rồi, ta về đây” Bạch Diệc Trạch đứng lên, công việc hôm nay đã kết thúc, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng cũng có lòng tốt nói thêm một câu: ” Bình minh thì nhớ trở về đấy”

Tiểu Linh cũng không gây rắc rối gì cho hắn, nên nếu hắn rời đi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bộ dạng thẫn thờ vừa rồi của Tiểu Linh đột nhiên trở nên có sức sống, tình huống của Tiểu Linh có chút đặc biệt, tuy không thể rời khỏi phạm vi luân hồi tuyền, nhưng nếu dẫn linh sư cho phép thì hắn vẫn có thể ở tại dương gian tự do đi lại. Tiểu Linh lâu rồi không rời khỏi luân hồi tuyền, nên khi được phép đi lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như có chút nhớ dương gian.

Nhìn về hướng mà Bạch Diệc Trạch rời đi, hắn cúi người thật sâu: “Cảm ơn người, Bạch đại nhân!”

Bạch Diệc Trạch trải qua một đêm nghỉ ngơi dưỡng sức nên tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, tay cầm bản kiểm điểm đứng ở bên ngoài cửa văn phòng của Sở Mặc do dự.

Hít một hơi thật sâu.

Rõ ràng vừa rồi không hề khẩn trương, nhưng không biết tại sao khi đứng trước cửa, suy nghĩ tới chuẩn bị phải đối mặt với Sở Mặc, thì tâm tư của Bạch Diệc Trạch lại bắt đầu cuống lên.

Hắn không dám đi vào ạ!

hết chương 3.
Bình Luận (0)
Comment