Dẫn Linh Sư

Chương 72

Bạch Diệc Phong không nhìn vẻ mặt thay đổi của Sở Mặc, nói tiếp: “Cậu nghĩ Bạch gia chúng tôi không hề biết gì về quan hệ trong ba năm trung học của các cậu sao?”

“Các anh đã sớm biết từ trước?” Sở Mặc trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phong, hóa ra năm đấy dưới tình huống anh chẳng hề hay biết gì nhưng Bạch Diệc Trạch lại phải chịu oan ức vô cùng lớn: “Năm đó các người đã làm gì với Tiểu Trạch?”

Bạch Diệc Phong thấy Sở Mặc hiểu lầm Bạch gia, nghĩ rằng do Bạch gia can thiệp vào mới làm cho bọn họ phải chia tay… nhưng Bạch Diệc Phong cũng chỉ cười cười, nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Năm đó Bạch gia đúng là đã từng nghĩ tới chuyện ép Tiểu Trạch phải thỏa hiệp, chẳng qua là vào thời điểm đấy đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nên Tiểu Trạch mới lựa chọn rời bỏ cậu. Đây là chủ ý của Tiểu Trạch, Bạch gia chúng tôi chưa từng làm ra hành động gì cả”

“Bạch Diệc Phong! Anh nghĩ rằng tôi có thể tin anh sao?” Sở Mặc cười lạnh, đối với lời nói vừa rồi của Bạch Diệc Phong về chuyện ngoài ý muốn kia cũng không cho là đúng. Sở Mặc kiên định cho rằng Bạch gia đã làm gì đó đối với Bạch Diệc Trạch, nếu không thì Bạch Diệc Trạch sẽ không lựa chọn chia tay với mình.

Kỳ thật Sở Mặc cũng biết mình không có quyền chỉ trích Bạch gia, từ lúc biết Bạch Diệc Trạch là tam thiếu gia của Bạch gia, sau lưng có chỗ dựa lớn như vậy thì anh đã hiểu rõ ràng tình cảm của bọn họ sẽ không được một gia tộc lớn như thế đồng ý. Chỉ sợ một khi hai người bọn họ công khai mối quan hệ này, thì người của Bạch gia nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà tới ngăn cản.

Chẳng qua Sở Mặc từ trước tới giờ vẫn luôn rõ ràng, anh tuyệt đối không thể nào buông tha mối tình cảm này với Bạch Diệc Trạch.

Sở Mặc ngừng lại một lúc, ý thức được vừa rồi thái độ của mình có phần hơi quá, nên cũng bắt đầu dịu giọng lại: “Tôi cùng với Tiểu Trạch từ khi học trung học đã ở chung một chỗ, đời này tôi chỉ yêu một người duy nhất là Tiểu Trạch, và cũng hi vọng được ở bên cậu ấy cả đời. Cho nên khi gặp lại cậu ấy một lần nữa, tôi đã thề rằng dù bằng cách nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không để cho cậu ấy rời khỏi tôi. Vì vậy, nếu Bạch tiên sinh hôm nay đến đây là muốn bảo tôi rời xa Tiểu Trạch hoặc là khuyên tôi chia tay với cậu ấy, thì anh đừng tốn công tốn sức nữa. Cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn!”

Không có tâm trạng nghe Bạch Diệc Phong dong dài, Sở Mặc chỉ vào cánh cửa ra lệnh đuổi khách.

“Nếu người Bạch gia của các anh bởi vì tôi không đồng ý chuyện này, rồi nghĩ ra chiêu trò gì đến chèn ép tôi, hoặc là lại dùng thủ đoạn năm đó đến để đối phó với tôi….” Sở Mặc dừng một chút, sau đó mới nghiêm túc nói: “Tôi lúc nào cũng sẵn sàng phụng bồi, hiện tại tôi đã không phải là một tiểu tử nghèo năm đó, cho nên tôi có khả năng chống lại Bạch gia!”

Đối mặt với sự khiêu khích của Sở Mặc, Bạch Diệc Phong cũng chỉ yên lặng nhìn vào ánh mắt của Sở Mặc, rồi từ trong đấy hắn nhìn ra được mỗi một câu một chữ Sở Mặc nói ra đều biểu lộ được sự chân thành và chấp nhất với đoạn tình cảm này.

Sở Mặc cũng lạnh lùng nhìn lại Bạch Diệc Phong, dùng hành động cho thấy anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp và chào đón Bạch Diệc Phong. Tầm mắt của hai người giao nhau ở giữa không trung, trong văn phong tràn ngập mùi thuốc súng.

“Ha ha….” Bạch Diệc Phong bật cười.

“Có cái gì buồn cười?” Sở Mặc nhíu mày hỏi lại.

“Tôi chẳng qua là cảm thán về ánh mắt chọn người của Tiểu Trạch mà thôi. Sở Mặc, năm đó tuy tôi biết cậu không phải là vật trong ao, cho nên cũng biết sẽ có ngày cậu làm nên chuyện. Nhưng tôi lại chưa từng nghĩ tới, trong bảy năm mà cậu lại có thể làm được tới mức này!” Bạch Diệc Phong thu lại nụ cười, hỏi ngược lại: “Tôi từ lúc nào thì nói lần này tới đây là muốn cậu rời khỏi Tiểu Trạch?”

“Anh…..” Bạch Diệc Phong nói rằng hắn ta tới đây không phải vì khuyên mình chia tay với Bạch Diệc Trạch, chẳng lẽ hắn ta lại có lòng tốt như vậy, đồng ý để cho anh cùng với Bạch Diệc Trạch ở cùng nhau?

Sở Mặc nhất thời không kịp phản ứng, nghi ngờ có phải lỗ tai mình bị hỏng rồi hay không.

“Sở Mặc, có lẽ cậu không biết, lần đó Tiểu Trạch chia tay với cậu đã phải hạ quyết tâm nhiều như thế nào đâu. Tôi cũng đã từng nghĩ các cậu cả đời này sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, nhưng không nghĩ tới bảy năm sau các cậu lại một lần nữa gặp lại. Cậu nên biết, Bạch gia chúng tôi trong nhiều năm qua đều là thiên sư, người học đạo thì luôn tin vào duyên phận. Cho nên chuyện này chỉ có thể nói lên duyên phận của các cậu đã được định trước, không phải chúng tôi muốn thế nào là được thế ấy” Bạch Diệc Phong thở dài, rồi giải thích với Sở Mặc: “Trong mấy năm nay Tiểu Trạch đã phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm không thuộc về em ấy, tôi hi vọng Tiểu Trạch có thể sống vui vẻ, ít nhất cũng có thể để em ý được cùng với người trong lòng ở chung một chỗ”

Còn có một câu mà Bạch Diệc Phong không dám nói, hiện tại Bạch Diệc Trạch là dẫn linh sư, xét về địa vị thì dù là Bạch gia, hoặc là tính thêm cả mấy cái gia tộc khác nữa thì cũng chưa thể nào quản được em ấy. Cho nên nếu Bạch Diệc Trạch quyết tâm muốn cùng Sở Mặc ở cùng một chỗ, căn bản là chẳng ai có thể ngăn cản. Hơn nữa mấy câu vừa rồi Bạch Diệc Phong nói ra là thật lòng, bởi nếu hai người đã thích nhau, thì Bạch gia cũng chẳng cần thiết phải làm mấy chuyện vô vị như kiểu đi ngăn trở làm gì.

“Gánh vác quá nhiều trách nhiệm không thuộc về em ấy?” Sở Mặc nghiền ngẫm câu nói của Bạch Diệc Phong, sau đó khó hiểu hỏi: “Lời này là có ý gì?”

Bạch Diệc Phong liếc mắt nhìn Sở Mặc một cái, hỏi ngược lại: “Cậu bây giờ có chịu ngồi xuống và bình tĩnh nghe tôi nói chuyện chưa?”

Thởi điểm vừa mới vào đây, thái độ của Sở Mặc đã khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Tuy biết thái độ đó của Sở Mặc là vì sao mà có, nhưng hắn vẫn quyết định trước tiên cứ lấy em trai xấu xa của hắn ra dọa Sở Mặc một phen. Bạch Diệc Trạch ngày hôm qua, trước khi rời đi đã thể diện rõ dáng vẻ anh dũng hi sinh, nên Bạch Diệc Phong cũng đoán ngay ra được là Bạch Diệc Trạch sẽ quyết định ngả bài với Sở Mặc. Theo tính tình của Bạch Diệc Trạch, chắc hẳn sẽ nhận lấy hết mọi trạch nhiệm về chuyện xảy ra năm đó vào mình. Tránh cho em trai bị người khác bắt nạt, Bạch Diệc Phong liền quyết định đi tới gặp Sở Mặc nói chuyện.

“Thái độ vừa rồi của tôi thật không phải!” Sở Mặc có chút xấu hổ, sợ đối phương hiểu lầm nên mở miệng giải thích với Bạch Diệc Phong. Rồi ngay sau đó lại lập tức hỏi: “Anh vừa rồi mới nói trách nhiệm, vậy đó là chuyện gì?”

“Tiểu Trạch đúng là cái gì cũng chưa từng nói với cậu!” Bạch Diệc Phong ra vẻ đã sớm dự đoán được trước: “Nếu là như vậy, tôi cũng coi như làm người xấu mà đem chuyện năm đó nói lại một lần. Nhưng tôi hi vọng sau khi cậu nghe xong những gì tôi nói, mong cậu hãy cho Tiểu Trạch một chút thời gian, để cho em ấy có đủ thời gian chuẩn bị rồi tự bản thân đem chuyện đã xảy ra nói cho cậu biết”

Bạch Diệc Phong càng nói càng mơ hồ, Sở Mặc cũng không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời Bạch Diệc Phong: “Tôi từ trước cho tới giờ vẫn chưa từng ép buộc Tiểu Trạch phải nói ra bất cứ chuyện gì”.

Bạch Diệc Trạch thích giả dạng đà điểu, Sở Mặc cũng biết đó là do Bạch Diệc Trạch không thích nhắc tới chuyện năm đó. Vì thế mà anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi tới khi tự Bạch Diệc Trạch nói ra tất cả mọi chuyện cho mình biết.

“Tiểu Trạch từ lúc sinh ra đã không thể nhìn thấy linh hồn, trên người cũng không có linh lực. Cậu cũng biết, Bạch gia nhiều thế hệ đều là thiên sư” Bạch Diệc Phong cũng không dám đem chuyện Bạch Diệc Trạch trở thành dẫn linh sư nói cho Sở Mặc, vì hắn biết chuyện này hắn không thể mở miệng nói thay được. Một vấn đề bị giấu diếm lâu cũng không phải chuyện tốt, mà sẽ dần dần biến thành trở ngại và khúc mắc giữa hai người. Nhưng dù thế nào thì dẫn linh sư cũng không phải là một chức nghiệp bình thường, Bạch Diệc Trạch giờ cũng không phải là người thường, Sở Mặc có thể tiếp thu chuyện Bạch Diệc Trạch là dẫn linh sư, có thân phận đặc biệt hay không… ngay cả hắn cũng không nắm chắc.

Cho nên Bạch Diệc Phong quyết định trước tiên cứ giữ lại vấn đề này đã. Thân phận dẫn linh sư của Bạch Diệc Trạch không thể nói cho Sở Mặc, nhưng hắn vẫn có thể nói cho Sở Mặc biết nguyên nhân vì sao Bạch Diệc Trạch chần chờ mãi chưa nói ra chân tướng.

“Chẳng lẽ…” Trái tim Sở Mặc thắt lại, một đứa trẻ sinh ra ở một gia tộc thiên sư danh tiếng mà lại không có linh lực, vậy sợ rằng đứa trẻ đó sẽ có vận mệnh ra sao cũng không khó để đoán.

“Không phải như cậu nghĩ đâu” Bạch Diệc Phong trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của Sở Mặc, rồi nói tiếp: “Tiểu Trạch tuy không có linh lực, nhưng em ý cũng không bị người trong gia tộc bài xích. Mà ngược lại, mọi người trong gia tộc lại rất yêu thương Tiểu Trạch”.

Sở Mặc nghi ngờ nhìn Bạch Diệc Phong, rõ ràng là không tin.

“Cậu nên biết, Tiểu Trạch ở trong nhà đứng thứ ba, ngoài Tiểu Trạch ra thì tôi còn có một người em trai nữa. Chẳng qua là người em trai kia từ lúc còn rất nhỏ đã ngoài ý muốn mà qua đời, Bạch gia vì chuyện này mà rất đau thương… Tiểu Trạch là được sinh ra không lâu sau khi người em trai đó mất đi. Tiểu Trạch sinh ra đã làm giảm bớt đau buồn cho Bạch gia, vì vậy mà các trưởng bối trong nhà đã đem hết mọi sự thương yêu và tưởng nhớ đối với người em trai quá cố, toàn bộ đều đặt lên trên người Tiểu Trạch. Cho nên Tiểu Trạch ở trong gia tộc trái ngược hoàn toàn với toàn bộ lời đồn ở bên ngoài là….” Bạch Diệc Phong dừng một chút, giống như đang lựa lời: “Đồ bỏ đi”

Không giống với dự đoán, biết Tiểu Trạch ở trong nhà không bị bắt nạt, Sở Mặc mới âm thầm thở nhẹ ra một hơi.

Nhưng lại bị một câu nói cuối cùng của Bạch Diệc Phong mà làm cho mi tâm Sở Mặc một lần nữa nhíu lại.

“Nhưng tôi nghĩ, nếu người trong nhà không coi trọng Tiểu Trạch có lẽ em ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều!” Bạch Diệc Phong cười khổ.

“Sao lại nói như thế?” Sở Mặc không hiểu rõ ý nghĩa của lời nói này, sững sờ hỏi lại.

“Không biết người bình thường các cậu không có linh lực thì sẽ nhìn thấy thế giới này ra sao” Bạch Diệc Phong bỗng nhiên thay đổi đề tài, nghiêm mặt nói: “Nhưng ở trong mắt tôi, đặc biệt là vào buổi tối, chỉ cần nhìn lướt qua trên đường thì sẽ nhìn thấy đủ mọi loại linh hồn trôi nổi bềnh bồng. Ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy một vài động vật mà người bình thường không thể nhìn thấy, mà những động vật này ở trong miệng các cậu thường gọi đó là yêu quái.”

“Anh nói vài thứ gì đó, tôi từ trước tới giờ đều chưa từng gặp qua” Sở Mặc nói.

Lúc trước cùng Bạch Diệc Trạch có cơ hội gặp oán linh, rồi tới khi oán linh kia đồng ý đi luân hồi.. Nhưng anh lại không hề biết oán linh kia trông ra sao, mà Bạch Diệc Trạch cũng không hề nói gì về thế giới đó. Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được, chỉ là không thể nào lý giải mà thôi.

“Nếu một người có thể nhìn thấy linh hồn, có được linh lực thì sẽ cảm thấy mình khác với người thường. Người đó chỉ có thể tự hiểu nhưng lại không thể nói ra. Bởi vì những gì người đó nói ra là sự thật, nhưng người khác lại không nhìn thấy thì làm sao có thể tin tưởng, mà ngược lại sẽ bị người khác nhìn vào mình bằng ánh mắt khác thường, nói không chừng còn có thể bị người ta coi như là quái vật” Bạch Diệc Phong tiếp tục nói.

Sở Mặc gật đầu, biểu đạt chính mình có thể hiểu được. Giống như bản thân có thể hiểu được vì sao Bạch Diệc Phong lại nói thế, mà càng hiểu thì tâm trạng của Sở Mặc lại càng trầm xuống.

“Đồng dạng với đạo lý đó, một người chỉ là người bình thường, nhưng ở bên cạnh những người, ai ai cũng có linh lực, vậy thì chẳng khác nào ở trong thế giới đó người ấy chính là sự tồn tại khác biệt” Bạch Diệc Phong từng chữ từng từ nói: “Mà như thế thì người bình thường này ở trong đám người có linh lực đó, người nọ chính là quái vật!”

Sở Mặc trợn to mắt nhìn Bạch Diệc Phong, quái vật? Hắn nói Tiểu Trạch sao? Sở Mặc lúc này đã không biết phải dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này nữa, ngay cả bàn tay sớm thả lỏng, lúc này cũng đã gắt gao nắm chặt lại thành quả đấm.

Bạch Diệc Phong không để ý tới tâm tình của Sở Mặc, mà tự nhiên nói tiếp: “Nói như vậy, những trẻ sơ sinh vừa được sinh ra ở trong các gia tộc nếu không có linh lực, đều được đưa đến những nơi khác và để cho các chuyên gia nuôi nấng lớn lên. Còn những trẻ nhỏ có thiên tư tốt thì sẽ được đưa vào bên trong nhà chính để bồi dưỡng. Tiểu Trạch không có linh lực, đáng lẽ không thể ở lại nhà chính của Bạch gia, nhưng vì trưởng bối của Bạch gia đặc biệt yêu thương em ấy, nên đã không để ý tới gia quy, mà giữ Tiểu Trạch ở lại trong nhà chính. Thậm chí bởi vì em ấy không có linh lực, nên cũng không bắt ép em ấy học tập pháp thuật”.

“Đúng là Tiểu Trạch có rất nhiều bạn bè cùng trang lứa, nhưng tất cả những người đó lại có tư chất rất cao. Dù Tiểu Trạch có được người nhà yêu thương che chở, thì ở trong mắt những bạn bè cùng tuổi vẫn chỉ là một phế vật không có linh lực. Bọn nó tuy không dám nói ra mặt, nhưng trong lòng thì đều tỏ ra rất khinh thường Tiểu Trạch. Mà chuyện này cũng không thể trách được bọn họ, bởi vì chúng tôi đều được sinh ra ở trong gia tộc thiên sư, từ trước cho tới giờ đều chỉ nhìn thực lực chứ không nhìn người!” Bạch Diệc Phong cầm chén chà trên bàn lên uống một ngụm: “Linh lực, pháp thuật, yêu quái, linh hồn… mấy thứ này đều là những trọng tâm đề tài mỗi khi mở miệng của mấy đứa trẻ nhỏ, mà Tiểu trạch thì lại không thể chen vào dù là nửa câu. Kể cả mỗi khi có thời gian rảnh, hay hoạt động chơi đùa thì bọn họ cũng đều đi bắt một vài con yêu quái để giải buồn, trong khi Tiểu Trạch ngay cả nhìn cũng không thấy thì sao có thể tham dự. Dần dần ở trong Bạch gia, Tiểu Trạch ngay cả một người bạn cũng không có!”

“Tại sao có thể như vậy….” Nghe Bạch Diệc Phong miêu tả tỉ mỉ về chuyện trước đây của Bạch Diệc Trạch, trong lòng Sở Mặc như có một tảng đá lớn đè nặng khiến cho anh không thể thở nổi.

Tiểu Trạch thật ra cũng chỉ là một người bình thường, chẳng qua chỉ vì sinh ra ở trong một gia đình như vậy nên mới bị bạn bè cô lập. Nên dù có được sự thương yêu của các trưởng bối trong gia tộc, thì so với rời khỏi nơi đó có lẽ còn tốt hơn.

“Bởi vì gặp phải chuyện như vậy, Tiểu Trạch đối với mấy chuyện linh lực, hay pháp thuật gì đó có một cảm xúc rất mâu thuẫn, thậm chí còn chán ghét. Vì thế mà tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Trạch chính là có thể được trở lại sống ở thế giới bên ngoài, sống và sinh hoạt với những con người bình thường. Sau đó triệt để quên đi chuyện này, và cũng đoạn tuyệt qua lại với người nhà!” Bạch Diệc Phong nhìn Sở Mặc rồi hỏi: “Cậu có biết trường học của thương hội mở ra nằm ở phía nam thành phố không?”

Sở Mặc gật đầu: “Biết, ngôi trường kìa ngoài người của các gia tộc sáng lập ra thương hội thì không nhận người ngoài”.

“Chính xác mà nói, ngôi trường kia chỉ tuyển chọn người ở trọng gia tộc từ khi sinh ra đã có linh lực trời cho. Nhưng thật ra trong đó chính là nơi dùng để bồi dưỡng ra những thế hệ thiên sư, trừ bỏ có các giáo viên như các trường học khác thì còn có thêm giáo viên dạy pháp thuật, phù chú” Bạch Diệc Phong giải thích tiếp với Sở Mặc: “Trường học mời tất cả các giáo viên tốt nhất đến dậy, Tiểu Trạch tuy không có linh lực, nhưng lại được gia tộc đặc biệt cho phép nên cũng vào đó học. Mà bởi vì được đặc cách đến học trong tình huống đặc biệt nên Tiểu Trạch cũng không cần phải học tập pháp thuật. Tiểu Trạch là tam thiếu gia của Bạch gia, không ai dám bắt nạt em ấy, nhưng mà lại vì không có linh lực nên em ý ở trong ngôi trường đó cũng chẳng vui vẻ gì.

“Sau đó thì sao ạ?” Sở Mặc vội vàng hỏi, anh rất muốn biết chuyện mà Bạch Diệc Trạch chưa bao giờ muốn nói. Mặc dù mỗi khi biết rõ thêm một chút, lại càng khiến anh có tâm trạng như bị đao cắt vào thịt.

“Tiểu Trạch cho tới bây giờ cũng chưa từng oán hận gì cả, cứ như vậy mà ở lại ngôi trường đó học đến khi tốt nghiệp sơ trung thì mới bạo phát. Em ý nói với người trong nhà và đưa ra yêu cầu được chuyển đến một ngôi trường bình thường khác để học tập. Trưởng bối trong nhà tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà bọn họ cũng biết trong những năm qua cưỡng ép Tiểu Trạch, bắt em ý ở lại bên cạnh cũng khiến cho em ấy không vui. Có lẽ từ khi mới bắt đầu, bọn họ không nên vì tư lợi của bản thân mà đem Tiểu Trạch giữ lại ở Bạch gia, rồi dựa theo quy định của gia tộc, để cho Tiểu Trạch rời ra Bạch gia, khiến cho cậu có được sống một cuộc sống bình thường” Bạch Diệc Phong nói hàm hồ, không nói rõ ai đúng ai sai, vì chuyện này không phải là chuyện hắn có thể đứng ra phán xét. Nên rất nhanh đã nói tiếp: “Trưởng bối trong gia tộc đem Tiểu Trạch giữ lại bên người đã lâu, nên khi muốn đem Tiểu Trạch thả ra, để em ý ra ngoài đi học thì ai cũng đều lo lắng. Tiểu Trạch phải tốn thời gian cò kè mặc cả rất lâu, sau cùng mới đưa ra quyết định để Tiểu Trạch đến một ngôi trường trung học tư nhân. Hoàn cảnh và chất lượng của ngôi trường này rất tốt, những người vào đây học đều là các con em của gia đình quyền quý trong thành phố Lâm Tuyền, đem Tiểu Trạch đến đây học cũng làm cho người trong nhà yên tâm hơn”

“Nhìn Sở Mặc có biểu tình hiểu ra, nhưng Bạch Diệc Phong vẫn nói tiếp: “Chuyện sau đó chắc cậu cũng biết. Tiểu Trạch trước khi đến trường học thì vẫn được người ở trong nhà chăm sóc, mà tên Bạch Diệc Trạch này nếu để cho người có mắt nhìn thì chỉ sợ sẽ đánh chủ ý lên Bạch gia, vì thế mà Tiểu Trạch mới đưa ra ý kiến muốn đổi tên nhập học, em ý không hi vọng ở trong trường sẽ bị bất cứ người nào biết em ý có quan hệ với Bạch gia. Trong nhà trưởng bối biết bọn họ đã để cho Tiểu Trạch bị thua thiệt quá nhiều, nên chỉ hi vọng có thể dùng hết mọi khả năng mà bồi thường cho em ấy. Ngay khi Tiểu Trạch yêu cầu đổi tên, mọi người trong nhà đều vui vẻ đồng ý với yêu cầu này. Thậm chí mọi người còn đáp ứng để cho Tiểu Trạch có được một cuộc sống sinh hoạt bình thường, mọi người trong nhà sẽ không đi quấy rầy em ấy trong thời gian em ấy đi học.

Nói là trong nhà đồng ý để Tiểu Trạch đổi trường, nhưng làm sao lại có thể ném Tiểu Trạch tới đó rồi không quan tâm. Cho nên chuyện Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc có quan hệ, ngay từ khi vừa mới bắt đầu thì Bạch gia đã biết rõ. Bởi vì không có linh lực, Bạch Diệc Trạch ở trong nhà chính của Bạch gia ngay cả một người bạn cũng không có. Bạch gia cảm thấy được đây có lẽ là do sai lầm này mà dẫn đến, nhưng khi nhìn thấy Bạch Diệc Trạch lần đầu tiên có một người bạn tốt, nên cũng không đành lòng mà làm cậu mất vui. Thêm nữa vì lúc đấy tuổi của Bạch Diệc Trạch còn nhỏ, mọi người trong nhà cũng nghĩ đây chỉ là loại tình cảm yêu thích của trẻ nhỏ, không có gì đáng ngại. Vì thế mà Bạch gia mới nhắm một mắt, mở một mắt mà giả vờ như không biết.

Nhưng rất nhanh sau đó, trưởng bối của Bạch gia đã phát hiện ra sự tình không đơn giản như bọn họ tưởng tượng. Bọn họ vẫn cho rằng loại tình cảm này chỉ là loại tình cảm trẻ con đùa nghịch với nhau, nào ngờ Bạch Diệc Trạch lại là thật lòng thật dạ.

Hết Chương 72.

Hết chương 72.
Bình Luận (0)
Comment