Dẫn Linh Sư

Chương 77

Hôm nay mình bận cả ngày nên vừa tranh thủ edit xong post ngay chưa kip beta lại, nếu mọi người đọc có lỗi gì thì báo lại mình nhé.!!!

Chương 77.

Bạch Diệc Trạch cực kì phối hợp mà đưa hai tay ôm lấy cổ Sở Mặc, rồi cả hai cùng ngã xuống giường đệm ở phía sau.

Đầu lưỡi ở trong miệng chơi đùa đảo tới đảo lui, hơi thở cả hai cùng nhau giao hòa, đồng thời tay Sở Mặc cũng không an phận rồi chui luôn vào trong áo của Bạch Diệc Trạch. Được tay Sở Mặc vuốt ve dọc thắt lưng, Bạch Diệc Trạch cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp toàn thân khiến cho cậu trở nên tê dại, mềm nhũn cả người.

Thấy biểu hiện như vậy của Bạch Diệc Trạch, Sở Mặc như được cổ vũ, một tay cởi bỏ quần áo của cậu, một tay không ngừng vuốt ve đốt lửa ở bên trên người Bạch Diệc Trạch. Rất nhanh thân thể của Bạch Diệc Trạch đã bại lộ trong không khí, nhưng vì thời tiết mùa này hơi lạnh, nên Bạch Diệc Trạch bỗng nhiên giật mình. Cậu nâng thân thể lên, ý đồ để cho hai thân thể càng thêm gần sát nhau hơn.

Nụ hôn kịch liệt khiến cho Bạch Diệc Trạch thở không nổi, hô hấp dần dần dồn dập. Sở Mặc nhân cơ hội dưa tay nắm lấy thứ đã ngẩng đầu ở bên dưới của Bạch Diệc Trạch, bắt đầu vuốt ve lên xuống.

“Hô….” Miệng bị hôn không thể nói chuyện, Bạch Diệc Trạch chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở, thoải mái từ trong cổ họng, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly.

Sở Mặc bị âm thanh của cậu kích thích, dục vọng dâng trào đang để sẵn ở cửa ra vào bên dưới của Bạch Diệc Trạch giờ phút này đã không kìm nén được mà muốn cấp tốc tiến vào nơi khít khao đó ngay lập tức. Dù vậy nhưng động tác vuốt ve trên tay vẫn không hề dừng lại, mà còn có xu hướng tăng nhanh hơn.

Dục vọng của Bạch Diệc Trạch không chịu nổi mà xuất ra, trong nháy mắt cậu có chút thất thần, thở hổn hển.

Sở Mặc cười hôn Bạch Diệc Trạch, trong khi cậu chỉ biết ngây ngốc trừng mắt nhìn anh. Sở Mặc thấy thế thì cũng không tiếp tục trêu đùa cậu nữa mà đưa tay xuống phía sau của cậu tìm kiếm.

Dục vọng nóng bỏng để ở ngay bên dưới, giờ phút này Bạch Diệc Trạch không cần nghĩ cũng biết việc tiếp theo sẽ xảy ra là gì.

Cậu hôm nay chỉ mong Sở Mặc sẽ không so đo chuyện của Bạch Tiểu Cửu với mình. Sở Mặc nổi giận đùng đùng tìm đến cửa tính sổ, dù cậu có giải thích người đàn ông kia là Bạch Tiểu Cửu thì chắc chắn Sở Mặc cũng không thể nào hết giận được, mà có khi lửa giận còn bùng nổ kinh người hơn.

Bạch Tiểu Cửu từ trước đến giờ đã không ưa nhau, tuy nó là yêu quái nhưng tốt xấu gì nó cũng có thể biến thành người. Hơn nữa cậu lại còn cho nó ở trong nhà mình, thậm chí trong thời gian gần đây Sở Mặc đã rất nhiều lần đưa ra yêu cầu muốn ở lại qua đêm, nhưng đều bị cậu từ chối. Dựa vào điểm này cũng đủ để cậu hiểu được Sở Mặc nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.

Bạch Diệc Trạch vì thế nên mới lấy lòng Sở Mặc, mà lấy lòng thì có rất nhiều cách, chứ không hẳn là phải làm đến bước cuối cùng.

“Đợi một chút!” Ngay thời điểm Sở Mặc chạm tới nơi phía sau, Bạch Diệc Trạch đã lên tiếng ngăn cản Sở Mặc lại.

Hơi thở Bạch Diệc Trạch vào lúc này rất loạn, tuy cậu mở miệng nói thế nhưng lại chẳng có chút khí thế nào. Chẳng những thế mà nghe vào tai Sở Mặc lại giống như có chút hoan nghênh, cho nên Sở Mặc cũng không đem sự cự tuyệt này để trong lòng, động tác trên tay vẫn tiếp tục, môi tiến sát đến miệng Bạch Diệc Trạch ý đồ dùng nụ hôn để chặn lại cái miệng không thành thật của cậu.

Bạch Diệc Trạch nghiêng sang một bên, tránh đi nụ hôn của Sở Mặc. Sở Mặc cũng không thèm để ý, thấy cậu nghiêng đầu thì anh lại hôn lên chiếc cổ mê người của cậu.

Chân bị tách ra hai bên, Bạch Diệc Trạch không có biện pháp chống cự đôi tay không an phận kia của Sở Mặc, nên cậu lần nữa mở miệng ngăn cản nói: “Này, chờ một chút!”

Nhiều lần ngăn cản cứ lặp đi lặp lại khiến cho Sở Mặc không thể không dừng lại động tác, hai tay chống ở hai bên người Bạch Diệc Trạch, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào cậu từ trên xuống dưới, nhưng ở bên trong đấy lại không thể nào che giấu nổi dục vọng.

Sở Mặc không nói gì, cũng không hỏi Bạch Diệc Trạch nguyên nhân là gì. Nhưng biểu tình của Sở Mặc đã nói rõ ràng cho Bạch Diệc Trạch biết, cậu là người đốt lửa, cho nên chuyện dập lửa đương nhiên phải do cậu làm. Giờ muốn dùng cách lấp liếm cho qua chuyện, không có cửa đâu! Hơn nữa nếu hôm nay cậu mà không đưa ra được lý do giải thích hợp lý, đừng hi vọng anh có thể dễ dàng tha thứ cho.

“Trong nhà không chuẩn bị đồ để….” Dưới ánh mắt áp bức mạnh mẽ của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch nhỏ giọng nói một lời xem như là giải thích, ánh mắt cũng không dám nhìn anh nữa mà chỉ bổ xung thêm một câu: “Tôi giúp anh!”

Vừa nói xong thì tay Bạch Diệc Trạch đã nắm lấy dục vọng bên dưới của Sở Mặc, tay cũng bắt đầu chuyển động vô cùng linh hoạt.

Bạch Diệc Trạch nói cũng không sai, cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện Sở Mặc sẽ qua đêm ở đây, nên trong nhà tuyệt đối sẽ không có khả năng chuẩn bị mấy thứ đó. Cộng thêm tâm trạng hôm nay của Sở Mặc, nếu không làm công tác chuẩn bị tốt, chỉ sợ sau khi làm xong, người chịu thiệt ăn đau chỉ có mình cậu mà thôi. Bạch Diệc Trạch tự nhận thức đây là lý do rất đầy đủ, nên Sở Mặc nhất định sẽ hiểu và buông tha cho cậu.

“Thì ra là em lo lắng chuyện này” Sở Mặc nở nụ cười, hôn lên khóe miệng của Bạch Diệc Trạch. Sau đó anh đưa tay mở ra ngăn tủ ở đầu giường, từ bên trong lấy ra một thứ, rồi đem quơ quơ ở trước mặt Bạch Diệc Trạch.

Đợi tới khi Bạch Diệc Trạch nhìn thấy rõ thứ trong tay là gì, còn chưa đợi cậu nói chuyện thì miệng đã bị Sở Mặc chặn lại, một tay thì kiên định đưa ra phía sau tìm kiếm.

Lần đó Bạch Diệc Trạch bị bệnh không thoải mái, Sở Mặc đã ở lại một đêm ở nhà cậu chăm sóc, và đồng thời anh cũng nghĩ cách xem làm thế nào để có thể dễ dàng ăn được cậu. Nhưng khổ nỗi Bạch Diệc Trạch lại không lần nào đồng ý cho anh ngủ lại nhà cậu, cho nên mấy thứ nhân cơ hội lần trước có được chìa khóa nhà cậu đã cất vào vẫn chưa có cơ hội dùng. Đợt đi chơi ôn tuyền, Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch phát sinh ra quan hệ, nhưng vì vội vàng chưa kịp chuẩn bị thì đã lau súng cướp cò, khiến cho Sở Mặc cảm thấy hơi áy náy vì chưa chu đáo, lẽ ra anh phải mang theo người mấy đồ đó, chứ không phải chỉ để ở nhà cậu không thôi.

Sự thực lúc này chứng minh sự chuẩn bị trước này của Sở Mặc là vô cùng sáng suốt, cho nên giờ phút này mấy thứ đó đã phát huy công dụng kịp thời.

Cuối cùng Bạch Diệc Trạch cũng không thể nào thoát được, cậu cảm giác được sâu sắc bản thân mình nhất định sẽ bị Sở Mặc đào một cái lỗ, sau đó đem cậu chôn luôn xuống.

Đang khi Sở Mặc thỏa mãn đem Bạch Diệc Trạch ôm vào trong ngực, lẳng lặng hưởng thụ thời gian tốt đẹp của hai người, thì sắc trời ở bên ngoài đã tối đen… Mà Bạch Diệc Trạch lúc này cũng đã mệt đến mức thở không ra hơi, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Bạch Diệc Trạch dựa vào vai Sở Mặc, lắng nghe tiếng tim đập của anh có thể khiến cậu nhận ra tâm trạng của Sở Mặc đang rất tốt. Vừa rồi Sở Mặc bị Bạch Tiểu Cửu châm ngòi, khiến cho anh nổi giận mà đi tới đây… lúc thấy anh như vậy, cậu cũng không dám thành thật nói ra tất cả với anh. Dục vọng của anh là do cậu cố ý đánh thức, vì muốn dời đi lực chú ý của anh, nên cậu mới làm vậy để anh giảm bớt tức giận, sau đó mới có thời gian mà nói rõ ràng mọi chuyện.

Quá trình của cậu định ra tuy có hơi lệch lạc một chút, nhưng tốt xấu gì kết quả cũng vẫn như vậy, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn so với cậu đã nghĩ.

Chuyện Bạch Diệc Trạch là dẫn linh sư, cậu vốn tính toán hôm nay sẽ đi công ty nói rõ cho Sở Mặc biết, cho nên nếu không gặp Lục Hàm ở trên đường và Bạch Tiểu Cửu kia, nói không chừng tất cả đã nói xong với Sở Mặc rồi. Bạch Diệc Trạch ôm chặt lấy Sở Mặc, mong muốn làm vậy để có thể củng cố lại sự bất an trong lòng. Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, nghĩ thế nên cậu hít một hơi thật sâu.

“A Mặc, tôi….”

“Tiểu Trạch, đừng miễn cưỡng chính mình” Bạch Diệc Trạch khẩn trương, khiến cho Sở Mặc ôm cậu vào trong ngực cũng bất an theo. Nhớ lại hôm nay đã nói chuyện với Bạch Diệc Phong, Sở Mặc ngăn cản nói: “Chờ em chuẩn bị tốt rồi lại nói cho tôi biết cũng không muộn”.

“A Mặc…. ” Bạch Diệc Trạch không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, cậu không rõ vì sao Sở Mặc lại nói như vậy.

“Tiểu Trạch, thật xin lỗi” Sở Mặc đưa tay ôm lấy Bạch Diệc Trạch, để cho đầu cậu đặt lên vai mình và cảm nhận được trái tim đối phương đang đập loan: “Tôi từ trước tới nay đều không biết, thì ra em chịu nhiều khổ sở như vậy, chịu đựng mọi chuyện một mình rồi đưa ra quyết định chia tay vào bảy năm trước”.

Bạch Diệc trạch dán lên người Sở Mặc, vừa rồi còn bị câu nói xin lỗi của anh làm cho không hiểu ra sao, thì giờ khi nghe thấy anh nói tiếp, đầu óc cậu vang lên một tiếng ầm rồi trở nên trống rỗng.

“Anh trai tôi đã đi tìm gặp anh rồi!” Giọng nói Bạch Diệc Trạch đột nhiên nâng lên cao, trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại mỗi một suy nghĩ, đó là Sở Mặc đã biết rõ tất cả. Giống như ý thức được mình đã kích động quá mức, Bạch Diệc Trạch cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Anh trai tôi đã nói với anh cái gì?”

“Làm gì mà khẩn trương thế!” Bộ dáng giật mình và sợ hãi đã thành công chọc cười Sở Mặc. Sở Mặc trấn an vỗ vỗ phía sau lưng Bạch Diệc Trạch: “Anh trai em chỉ nói cho tôi biết chuyện trước đây của em, hơn nữa anh ấy còn nói nếu năm đó em không chia tay tôi thì tôi không có cách nào rời khỏi thành phố Lâm Tuyền này được”.

Bạch Diệc Trạch không nói tiếp, vì khi nghe thấy anh trai cái gì cũng chưa nói. Cậu ngầm thở dài một hơi, tiếp tục nằm trên người Sở Mặc, đầu đặt trên bả vai anh, chung quanh toàn bộ là hơi thở của Sở Mặc.

“Tiểu Trạch, cám ơn em!” Sở Mặc cũng không để ý Bạch Diệc Trạch yên lặng không nói, mà nói tiếp: “Cảm ơn em năm đó đã cho tôi có cơ hội đi học, rồi có được thành công ngày hôm nay!”

“Ai nói cho anh biết tôi làm là vì anh chứ!” Bạch Diệc Trạch bất mãn, nghiêng đầu cắn lên cổ Sở Mặc một ngụm: “Họ Sở, anh đừng có mà tự kỉ, quyết định năm đó của tôi đều chỉ vì bản thân tôi mà thôi, chẳng có quan hệ nào với anh cả!”

Sở Mặc ăn đau, xoay người đem Bạch Diệc Trạch đè xuông dưới thân mình, sau đó cũng chẳng buồn truy cứu lời nói dối của cậu mà nói thẳng thắn: “Tiểu Trạch, em chuyển qua ở cùng tôi đi!”

Bạch Diệc Trạch sững sờ nhìn Sở Mặc, ánh mắt mất tự nhiên mà dời đi nơi khác.

“Nếu em không đồng ý, vậy tôi sẽ chuyển đến đây ở cùng em!” Sở Mặc ép cậu quay đầu nhìn vào mình, rồi tiếp tục nói: “Tiểu Trạch, chỉ cần em không muốn nói, tôi cũng không muốn biết. Hơn nữa chuyện em không muốn nghĩ tới, tôi cũng sẽ không hỏi, như vậy có thể đồng ý với đề nghị của tôi chưa?”

Bạch Diệc Trạch chống lại ánh mắt Sở Mặc, thấy được sự kiên trì của anh ở trong đấy. Nếu không dọn qua nhà Sở Mặc, hoặc không để cho anh vào đây ở thì chỉ sợ Sở Mặc cũng sẽ không buông tha cho cậu. Bởi vì cậu biết, anh chỉ cho cậu lựa chọn một trong hai, không có khả năng tồn tại lựa chọn thứ ba.

“A Mặc, anh tới đây ở với tôi đi!” Bạch Diệc Trạch thở dài. Công việc của dẫn linh sư rất khó giải thích với một người bình thường. Cho nên so với đi giải thích với Sở Mặc, còn không bằng để cho Sở Mặc tận mắt nhìn thấy. Nhớ tới chuyện anh trai hôm nay đã đi gặp Sở Mặc, có lẽ anh ấy cũng đã nói bóng nói gió không ít rồi, cho nên sau này chắc hẳn Sở Mặc sẽ bớt kinh ngạc hơn.

Hạ quyết tâm xong, Bạch Diệc Trạch cũng trịnh trọng nói ra quyết định của chính mình: “Đợi sau khi anh đi tới một nơi mà vẫn không thay đổi quyết định, vậy thì tôi sẽ đồng ý sống cùng với anh!”

Nhìn thấy Bạch Diệc Trạch đã hạ quyết tâm muốn thẳng thắn với mình, Sở Mặc đương nhiên sẽ không cự tuyệt. Sắp tới mười hai giờ đêm, thời gian còn lại cũng không nhiều, nên hai người tranh thủ đi tắm rửa sửa soạn, sau lại ăn thêm chút đồ để no bụng. Trên đường đi Sở Mặc còn gọi điện thoại, bảo người ngày mai tới nhà Bạch Diệc Trạch chuyển đồ.

Hành động của Sở Mặc làm cho Bạch Diệc Trạch giảm bớt căng thẳng rất nhiều, mãi cho tới khi nhìn thời gian đã sắp đến, hai người mới bắt đầu đi ra ngoài.

Bạch Diệc Trạch yên lặng đi trên đường, Sở Mặc cũng im lặng đi theo bên cạnh cậu. Nhưng vì thời gian lúc này đã khuya, trên đường không còn ai đi lại nữa khiến cho Sở Mặc chẳng buồn kiêng nể gì mà nắm lấy tay Bạch Diệc Trạch.

Không nghĩ tới vừa đi ra khỏi khu nhà cũ của Bạch Diệc Trạch ở, thì đã trông thấy một người đàn ông đang vội vã chạy tới từ ngoài đường lớn, chặn giữa đường đi của bọn họ.

Sở Mặc nhìn người này một cái, lập tức nhận ra được ngay. Người này chính là người ngày hôm nay đi theo Bạch Diệc Trạch về nhà. Thời điểm gặp người này vào lúc sáng, vì khoảng cách quá xa nên Sở Mặc chỉ thấy được dáng vẻ cũng rất được, nhưng giờ khi chân chính tiếp xúc, anh mới phát hiện ra người đàn ông này tạo cho người khác một cảm giác áp bách, tuyệt đối không có khả năng là người thường.

Rõ ràng ban ngày anh đã tận mắt nhìn thấy người này vào trong nhà Bạch Diệc Trạch, nhưng khi anh đi vào nhà thì lại không thấy người đâu. Bạch Diệc Trạch cũng nói là anh hiểu lầm, nhưng còn chưa hết một ngày, anh lại gặp lại người này một lần nữa. Giờ Sở Mặc có muốn lừa gạt bản thân mình cũng không thể nào làm nổi. Quả nhiên Bạch Diệc Trạch và người đàn ông này có quan hệ không thể cho ai biết.

Nhận ra người này là ai, Sở Mặc lập tức cầm tay Bạch Diệc Trạch kéo sát về bên cạnh mình, để có thể đảm bảo cậu luôn ở trong phạm vi mà anh có thể khống chế. Dù vậy nhưng anh cũng không quên trừng mắt nhìn cậu, yêu cầu cậu cho anh một lời giải thích.

Bạch Diệc Trạch nhìn thấy Bạch Tiểu Cửu, cậu chỉ hận không thể đem da cáo của nó lột xuống. Bạch Tiểu Cửu nhất định là cố ý, rõ ràng cậu đã bảo nó phải biến mất, vậy mà nó không những không rời đi, giống như sợ người ta không trống thấy nó không bằng… thậm chí còn biến thành bộ dáng này mà đi dạo ở bên dưới khu nhà cậu ở.

Cậu phải khó khăn lắm mới trấn an được Sở Mặc, làm cho anh tạm thời quên đi chuyện xảy ra hôm nay. Sau đó cậu mới quyết định đem Sở Mặc đi theo tới luân hồi tuyền, định từ từ cùng anh giải thích toàn bộ mọi chuyện, vậy mà lúc này Bạch Tiểu Cửu lại ở sau lưng đánh cho cậu một đòn.

Bạch Diệc Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cửu, nếu ánh mắt có thể biến thành dao găm, thì có lẽ Bạch Tiểu Cửu hiện tại đã bị cậu chọc thủng cho thành cái rổ rồi.

Bạch Tiểu Cửu trấn định, đồng thời cũng tiếp nhận sự bất mãn của Bạch Diệc Trạch. Nó đối với sự ăn ý của Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch lúc này, hoàn toàn coi như không thấy.

“Ngươi có cảm thấy có gì đó không thích hợp hay không?” Ba người đứng giữa đường nhìn nhau, Bạch Tiểu Cửu đành phải mở miệng trước. Lời nó vừa nói, chính là nói với Bạch Diệc Trạch.

Bạch Tiểu Cửu rất ít khi dùng giọng điệu này để nói chuyện với cậu, cho nên Bạch Diệc Trạch còn chưa kịp nổi giận thì đã nhận ra lời này không phải là lời nói đùa. Vẻ mặt Bạch Diệc Trạch cũng nghiêm túc lên, mặc kệ tay bị Sở Mặc nắm, cậu nhắm mắt lại rồi bắt đầu lẳng lặng cảm nhận hoàn cảnh xung quanh.

Sở Mặc ý thức được hai người hình như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng, cho nên anh đem mấy lời muốn nói nuốt vào. Ánh mắt đăm chiêu nhìn cậu và người đàn ông kia một lượt, rồi sau đó anh nhìn chăm chú vào động tác của Bạch Diệc Trạch, giống như đang nghiên cứu xem Bạch Diệc Trạch đang làm gì.

Bạch Tiểu Cửu ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía rồi sau đó cũng bình tĩnh lại, kiên nhẫn đợi Bạch Diệc Trạch nói ra đáp án.

Bạch Diệc Trạch nhíu mày, đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện quỷ dị như thế này. Bạch Tiểu Cửu không nói thì có lẽ cậu cũng không biết, cậu có cảm giác trong không khí có một luồng khí tức rất trầm trọng, mà ngay khi cậu muốn nghiên cứu thì nó lại ép cậu tới mức không thở nổi. Nhưng rất nhanh sau đó, không đợi cậu xác định xem khí tức này phát ra từ đâu, thì nó đã biến mất vô tung vô ảnh.

“Quả thật không được bình thường!” Bạch Diệc Trạch bỏ mắt kính ra, ánh mắt cũng ngưng trọng lên. Sau đó cậu đưa tay chỉ về hướng tập đoàn Vân Mặc nói: “Hẳn là ở tại địa phương đó!”

Bạch Tiểu Cửu lộ ra biểu tình quả nhiên là vậy, xem ra cảm giác cả nó và Bạch Diệc Trạch giống nhau.

Gần luân hồi tuyền bỗng nhiên xảy ra chuyện kì quái, làm một người bảo vệ luân hồi tuyền nếu như không điều tra rõ ràng thì dù lai cũng sẽ không yên tâm nổi. Bạch Diệc Trạch và Bạch Tiểu Cửu liếc nhau một cái, sau đó cả hai đều ngầm hiểu ý mà cùng chạy về hướng tập đoàn Vân Mặc.

Sở Mặc không hiểu hai người này đang úp mở cái gì, nhưng dựa theo sắc mặt của Bạch Diệc Trạch thì anh có thể cảm giác được chuyện này tương đối nghiêm trọng. Cho nên anh làm sao có thể yên tâm để cho cậu cùng với người đàn ông kia đơn độc ở chung, sau khi sửng sốt xong, Sở Mặc cũng lập tức đuổi theo.

Hết chương 77.

Hết chương 77.
Bình Luận (0)
Comment