<!---->Sa Hải quả
thật muốn giết chết Bắc Thần, tiểu tử này quá khi dễ người.
Nam Huyền Tông nơi này, năm người liên thủ phát ra ba đạo công kích Cố Nguyên Kỳ,
một phần không thiếu một phần không nhiều lắm, nhưng mấu chốt là ngay khoảnh khắc
trận phá, hai Hỏa Đạn Phù của Bắc Thần, đập vào trước mặt mọi người Bắc Huyền
Tông.
Sa Hải lập tức kêu la như sấm, mắt thấy hai Hỏa Đạn Phù nện xuống, ầm ầm nổ
nát, hắn không thể không sử ra thủ đoạn chống đỡ. Kể từ đó, cả Bắc Huyền Tông
liền rơi lại phía sau.
Còn lại đội ngũ mấy tông kia, nghe Sa Hải rống giận còn không biết xảy ra chuyện
gì, phản ứng đầu tiên là Bắc Huyền Tông nơi đó trộm gian dùng mánh lới, đang định
lên tiếng quát mắng, lại thấy trận pháp đã bị phá vỡ, liền sửng sốt.
Sau giây lát thất thần, mọi người tập trung ánh mắt nhìn lại, Bắc Thần đã bay
vào động phủ thật xa, chỉ lưu lại một cái bóng lưng.
- Sa Hải! Ngươi đầu óc có bệnh la rống muốn chết à!
- Linh Hi! Miệng lưỡi sạch sẽ một chút!
Linh Hi tức giận mắng một câu đã sớm bay đi, đâu thèm để ý tới Sa Hải. Bên này
trì hoãn một cái, đệ tử tông môn còn lại lần lượt chợt tỉnh, toàn bộ như bầy
ong bay vào hướng động phủ.
- Chết tiệt! Bắc Thần Nam Huyền Tông, chúng ta chưa xong!
Sa Hải ngửa đầu gầm lên giận dữ, dẫn đầu mấy người Sa Phiệt nhanh chóng đuổi
theo.
- Sư tỷ! Ta đã nói tiểu tử kia không phải người tốt, chiêu tồi này cũng có thể
đánh ra!
- Yên nhi! Ngươi không thể nói vậy, hắn thật thông minh, ít nhất, chúng ta chậm
một bước so với hắn!
Bắc Thần một mình dẫn đầu, là người thứ nhất đi vào động phủ, bốn người Chỉ Điệp
theo phía sau, một bước không rời. Người của Đạo Huyền Môn, Chính Nhất Môn cách
gần Bắc Thần, thấy rõ Bắc Thần ra tay như thế nào, cũng nhanh chóng phản ứng lại,
là nhóm đầu tiên đi theo.
- Đại ca! Huynh thật ác! Ta thích!
Giả Tuấn không thể không bội phục Bắc Thần, ngay cả biện pháp này cũng có thể
dùng tới. Mọi người đều biết Bắc Thần có thể cùng lúc làm nhiều việc, nhưng đều
không ai nghĩ tới, tại thời khắc mấu chốt này hắn lại ra tay nhằm vào Bắc Huyền
Tông.
Tình hình trước mắt, Bắc Huyền Tông chỉ có thể ngậm bồ hòn, một khi động phủ mở
ra, nhanh tay thì có chậm tay thì không, người nào cũng không lãng phí thời
gian.
- Miếu Minh của Đạo Chân Tông theo sau, tiểu tử kia không sợ năm chúng ta làm
thịt hắn a?
- Mập mạp ngươi thế nào nói nhiều như vậy, còn có thời gian để ý đến hắn làm
chi, nơi này đều là bảo bối đấy!
Giả Tuấn nói xong, vung tay một cái, thu lấy toàn bộ mấy món khí cụ tinh mỹ
trên bàn đá.
Bắc Thần bay phía trước nhất, tay phải chụp tới, toàn bộ ngọc giản trên một cái
giá gỗ vào tay hắn. Chỉ Điệp, Phi Luyện có thu hoạch riêng, bốn người đều ăn ý
lựa chọn cuốn đi một phần tốt nhất, còn lại rất nhiều thứ để lại cho người phía
sau. Năm người bọn họ tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng khẳng định không chịu nổi
đội ngũ chín tông cùng nhau vây đánh.
Triệu Phi Kính ngẩn ra, mình chỉ là liếc nhìn Miếu Minh phía sau, bảo bối liền
không có, thiếu chút nữa con ngươi nhỏ rơi lệ.
Không đợi hắn buồn bã, phía sau một đám người đều bay vào, hơn nữa ánh mắt nhìn
về phía hắn đều không thiện cảm.
Triệu Phi Kính rùng mình một cái, lòng bàn chân giậm mạnh, cực nhanh đuổi theo
hướng Bắc Thần bọn họ.
Động phủ này không hổ là tồn tại cảnh giới Đạo Linh kinh doanh, không những có
đại trận bảo vệ phía ngoài, mà rất nhiều mật thất trọng yếu bên trong, đều có
trận pháp bảo vệ.
Bắc Thần dùng thần niệm quét một vòng, một chỗ mật thất rất nhanh hấp dẫn chú ý
của hắn.
Tôn Phi Luyện theo sát phía sau cũng chú ý tới, không nhịn được hưng phấn nói:
- Còn có nhiệt lượng thừa, bên trong có thứ tốt!
Bắc Thần không nói hai lời, liên tiếp tám đạo phù lục bay ra, Phi Luyện hiểu ý,
há mồm phun ra huyền khí phi đao. Sau khi phá vỡ trận pháp, Bắc Thần nâng lên một
chân đá vỡ vụn cửa đá mật thất, bốn người bay vào, phía sau Triệu Phi Kính cuối
cùng cũng kịp vọt tới.
Đi vào mật thất, Phi Luyện chụp một chưởng trên một cái lò luyện đan to lớn,
thu lấy. Bắc Thần tới góc đông bắc mật thất, một chân đạp vỡ mặt đất, từ bên
trong lấy ra một đốm lửa màu da cam không ngừng lập lòe, tiếp đó dùng hộp Phong
Linh thu cất. Giả Tuấn thì tới một chỗ giá gỗ, thu lấy toàn bộ hộp ngọc, lọ ngọc,
quả cầu ngọc. Chỉ Điệp thu mười mấy cái ngọc giản, Triệu Phi Kính đến trễ nhất,
chỉ lấy được một số vật đầu thừa đuôi thẹo.
- Mau đi ra, còn có mấy cái mật thất nữa đấy!
Bắc Thần gọi một tiếng, từ trong mật thất bay ra, trước mặt liền đụng phải đội
ngũ chín tông kia.
Đối với sắc mặt của mọi người đen như đáy nồi, Bắc Thần đều không liếc mắt nhìn
một cái, xoay người cấp tốc bay vào một đường khác, bốn người Chỉ Điệp đều theo
sát phía sau.
Mặt khác, Đạo Hư Môn, Chính Nhất Môn theo sát Nam Huyền Tông cùng liên thủ phá
mở một gian mật thất. Tiên Cực Môn nơi đó cũng có thu hoạch. Miếu Minh của Đạo
Chân Tông, dưới trợ giúp của mấy đệ tử Hóa Huyết tầng chín cũng mở ra một gian
mật thất.
Chỗ sâu trong động phủ này, tổng cộng có ba đường, Bắc Thần chọn con đường sát
bên phải, hắn hít hít mũi, ngửi được mùi của linh dược.
Quả nhiên, đi vào chừng trăm trượng, trước mặt rộng mở trong sáng, xuất hiện
trước mặt mọi người một chỗ linh nguyên địa linh lực nồng đậm.
- Con bà nó, đây chính là thải nê hiếm có a, có phải đợi chúng ta đào hết linh
nê này hay không?
- Phi Kính! Ngươi sao giống kẻ mê tiền như vậy? Quan trọng là linh thảo linh
túy, đây chính là linh dược tư tàng của cảnh giới Đạo Linh bồi dưỡng đấy!
- Mau ra tay, đợi bọn họ chạy tới, còn không biết thuộc về ai đâu!
Năm người liên thủ, phá vỡ trận pháp phòng thủ, phiến linh thực địa này cũng
hoàn toàn lộ ra.
Mặc dù nhiều năm không có người xử lý, linh thảo linh túy sinh trưởng bên trong
có hơi tạp nhạp, nhưng phóng mắt nhìn tới, nhiều linh thảo linh túy Địa giai,
còn làm cho mấy người Bắc Thần hưng phấn không thôi!
Bốn người Chỉ Điệp nhanh chóng thu thập linh thảo linh túy, Bắc Thần thì đi tới
chính giữa nhất, là một gốc cây linh quả cao chừng một thuớc, dùng vật chứa đặc
thù thu cả cây vào.
Đương nhiên, trước đó, Bắc Thần đã hái lấy 5 trái linh quả trưởng thành.
- Linh quả Chân giai, Huyền Kiên Quả, có chỗ tốt đối với rèn luyện thân thể, 5
quả này chúng ta năm người chia nhau.
Triệu Phi Kính dĩ nhiên vui vẻ thu lấy hộp ngọc Bắc Thần đưa cho hắn, ba người
Giả Tuấn đương nhiên cũng không khách sáo.
Sau đó, Triệu Phi Kính thật đào thu lấy linh nê. Thải Linh Nê chính là thứ tốt
bồi dưỡng linh thảo linh túy. Có thể tưởng tượng, thứ tốt một nhân vật cảnh giới
Đạo Linh dùng để bồi dưỡng linh thảo, khẳng định phẩm chất không kém!
Ước chừng chứa vào năm cái túi trữ vật, Triệu Phi Kính mệt mỏi toát ra một thân
mồ hôi, ngồi xuống thở dốc một lát. Bắc Thần đi tới vỗ vỗ vai của hắn, cười cười
với hắn, còn lộ ra tám cái răng trắng đều.
- Phi Kính! Ngươi cực khổ rồi!
Triệu Phi Kính nhất thời đầu óc chập mạch, còn chưa tỉnh hồn lại, gật đầu nói:
- Hẳn là vậy! Linh nê này giá trị không ít tiền đâu!
Bắc Thần gật đầu, rồi trong ánh mắt ngạc nhiên của Triệu Phi Kính, từ trong ngực
hắn cầm đi bốn cái túi trữ vật.
- Không phải chứ! Tiểu Bắc Phách! Ngươi có ý gì, ngươi muốn linh nê sao không tự
mình đào, ngươi đây là cướp bóc à!
Bắc Thần khẽ cười mười phần hiền hòa nói:
- Cái này không phải bị ngươi đào hết rồi sao?
Giả Tuấn phá lên cười ha ha, làm bộ muốn đi tới cầm một cái túi trữ vật cuối
cùng trong ngực Triệu Phi Kính. Triệu Phi Kính tại chỗ lăn thân mình tròn vo một
vòng, vội giấu đi túi trữ vật cuối cùng.
- Ngươi ăn hiếp người à! Mập gia không đùa với ngươi!
Năm nngười Bắc Thần bọn họ thu lấy chỗ tốt trong phòng luyện đan, lại thu chỗ tốt
của vườn linh thực này, đoán chừng chín tông kia cũng đã lật tung cả động phủ
này rồi, liền về lại bên trong phòng chính.
Không ngoài dự liệu, khi năm người Bắc Thần về tới phòng chính, đội ngũ chín
tông kia cũng đều có mặt. Trừ Bắc Huyền Tông, đệ tử các tông còn lại trên mặt đều
có vẻ vui mừng, hẳn mỗi người đều có thu hoạch!
Sa Hải vừa thấy Bắc Thần, lập tức trong mắt đầy tơ máu, lửa giận trong lòng khó
đè nén, đưa tay rút ra pháp kiếm, lạnh lùng nói:
- Bắc Thần! Là lúc chúng ta nên đánh một trận rồi chứ?
- Đánh nhau chết sống có gì lạc thú, vừa rồi chúng ta không phải hợp tác rất
khoái trá sao? Đệ tử Bắc Huyền Tông các ngươi đều tráo trở bất thường như thế
sao?
- Với Nam Huyền Tông các ngươi còn có cái gì để nói, hôm nay có ngươi không có
ta!
Sa Hải cả người linh lực chấn động, trên pháp kiếm toát ra kiếm quang lạnh lẽo.
- Vậy thì rất xin lỗi! Chỉ có thể tiễn các ngươi đi một chuyến hoàng tuyền, cuộc
sống tốt đẹp như thế, ta cũng không có ý định chết sớm!
Bắc Thần sắc mặt lạnh lùng, rút ra Lục Ngân Đao.
- Sa Hải! Ngươi thật muốn động thủ ở chỗ này sao? Không phải Bắc Huyền Tông các
ngươi đều là óc heo chứ?
Bắc Thần quái dị nhìn Linh Hi, không biết rõ vì sao hắn lại trợ giúp Bắc Huyền
Tông.
Linh Hi lời nói lạnh như băng, giống như một luồng gió lạnh lẽo rót vào trong
lòng tất cả đệ tử Bắc Huyền Tông, khiến bọn họ bình tĩnh lại. Nhìn lại Miếu
Minh bên cạnh một mực không nói gì, sau lưng Sa Hải chợt lạnh giá, trong óc
vang lên một giọng nói: “Bạn tốt Trí Tuệ Quân của ngươi đã lên tuyến!”
Sau khi bình tĩnh lại, Sa Hải liếc nhìn Bắc Thần, rồi thu lại pháp kiếm của
mình.
Linh Hi nhắc nhở hắn một điểm, lúc này tuyệt đối không phải thời điểm chiến đấu.
Hơn nữa, dường như hắn quên mất một trọng điểm: bọn họ cũng không đủ hiểu biết
về Bắc Thần!
Thông qua Miếu Phong giới thiệu, bọn họ biết tình cảnh Bắc Thần đấu chiến với
Miếu Hoàng, có hiểu biết phần nào về thủ đoạn của Bắc Thần, ở trong mắt bọn họ
xem ra, Bắc Thần Nam Huyền Tông, dựa vào không phải là một thân phù lục!
Nhưng mà, bọn họ vẫn luôn bỏ quên một trọng điểm, đó chính là thực lực bản thân
Bắc Thần, điều đó tuyệt đối không thể khinh thường!
Bắc Thần ở thời điểm Hóa Huyết tầng bảy, có thể trong hỗn chiến giữa ba tông
đánh giết mấy vào mấy ra, hiện tại tấn thăng Hóa Huyết tầng tám, thực lực tăng
lên. Bất kỳ kẻ nào đều không thể không cân nhắc dè chừng. Thực lực của bản thân
Tiểu Bắc Phách, đến tột cùng đến trình độ nào, phải chăng đã sánh vai cùng Hóa
Huyết đỉnh phong?
Bắc Huyền Tông nhượng bộ, Bắc Thần cũng không có truy cứu tiếp, tình hình hiện
giờ chính là địch nhân bốn phía, có thể giữ một phần thực lực một phần lá bài tẩy,
thì nhiều thêm một phần nội tình chống lưng.
Linh Hi nhìn lại mọi người, mở miệng nói:
- Trong động phủ này, thứ tốt đều bị cướp sạch không còn, duy nhất còn có giá
trị là chỗ mật thất ngọn nguồn linh mạch kia. Có lẽ nơi đó chính là phòng tu
luyện của chủ nhân động phủ, nếu vậy đồ vật bên trong không dùng ta nói, mọi
người cũng có thể đoán được giá trị trong đó, đồng dạng là cấm chỉ bốn màu, chư
vị có ý định hợp tác một lần nữa hay không?
Đồng dạng là cấm chỉ bốn màu, Linh Hi không nói, mọi người đều hiểu rõ, không hợp
tác thì bất kỳ người nào cũng đừng nghĩ chiếm được chỗ tốt!
Nhưng mật thất không sánh với động phủ, đồ vật bên trong khẳng định không có mấy
kiện, lấy một kiện thì ít đi một kiện... trong lòng ai cũng lo lắng, sợ làm đá
đạp chân cho người khác...