Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 26

"Hồng hộc...hồng hộc…", âm thanh thở dốc nặng nề vang vọng khắp hành lang lầu hai, Hồng Vũ vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh, nghi thần nghi quỷ, sợ bản thân không chú ý một chút, xung quanh liền sẽ nhảy ra một con quỷ.

Lúc ở tầng ba, hắn đang chỉ huy thuộc hạ ra tay đào vách tường để lấy đồ vật cất giấu bên trong, đột nhiên có tiếng nước tí tách vang lên, khi đó, Hồng Vũ còn nghĩ nhà vệ sinh tầng ba rỉ nước.......

Trên thực tế, đúng là như vậy, trong chốc lát không lâu lắm, hắn liền thấy từ nhà vệ sinh chậm rãi tràn nước ra bên ngoài, dần dần làm ướt chân của bọn họ.

Hồng Vũ phiền chán đá chân, lớn tiếng bảo những người kia tăng tốc đào nhanh lên.

"Bệnh viện rách nát." Trên mặt Hồng Vũ phỉ nhổ.

"Lão đại, nơi này thấm nước." Đúng lúc này, một thủ hạ chỉ vào vách tường rồi nói.

Hồng Vũ nhíu mày, lại gần, phát hiện trên mặt vách tường, đúng là đang chậm rãi thấm nước:" Không cần xen vào, tiếp tục đào."

Thủ hạ gật đầu, ra sức đào tiếp, một lát sau, rốt cuộc cũng nghe thấy có người nào đó đã đào ra được một cái hang.

Hồng Vũ híp mắt nhìn, phát hiện quả thật xuất hiện một cái nhỏ bằng bàn tay, thủ hạ kia hưng phấn cúi đầu nhìn một chút, đột nhiên kinh ngạc nói:" Lão đại, bên trong nơi này giống như đang chứa thứ gì đó."

"Không phải là cơ quan đi?" Một người khác nói.

"Thử xem, mau thử xem."

Thủ hạ nghe vậy, hưng phấn lấy một tay thả vào, chậm rãi sờ soạng, đột nhiên sắc mặt của hắn trở nên cổ quái.

"Làm sao vậy?" Người bên cạnh hỏi.

".......Có chút cảm giác ẩm ướt......." Người nọ chần chờ đáp.

"Vô nghĩa, trên tường này đều thấm nước, cũng không phải là ướt nhẹp."

Thế nhưng, xúc cảm có chút không đúng lắm a...... Người nọ trong lòng nghĩ, tưởng đem tay rút về, nhưng mà vừa động, liền có thứ gì đó nắm tay hắn lại.

"A––––"

Người nọ hét toáng lên, theo sau đó cũng làm cho những người khác hoảng sợ: "Có cái gì đó đang bắt lấy tay ta, thật đó!".

Người nọ một bên kêu to, một bên có ý đồ đem tay rút ra, thế nhưng một chút cũng không rút được.

Vào lúc những người đứng xem điều thấy kỳ quái, thì bỗng nhiên ở trên vách tường, từng bàn tay trắng xanh vươn ra giữ chặt lấy họ.

"Đây là có chuyện gì?"

Vài người gan lớn liền cầm lấy vũ khí trên tay, chém một đao vào bàn tay kia, bàn tay trắng xanh bị chặt đứt, thế nhưng lộ ra không phải là máu thịt đỏ tươi, mà là một mảnh thịt trắng phồng rộp.

Ngay sau đó, cánh tay bị gãy nhanh chóng lại lần nữa quấn lên trên thân thể của bọn họ, không thể xoay chuyển, càng nhiều bàn tay trên vách tường, trên mặt đất duỗi ra, bao lấy thân thể, lôi kéo chân tay của bọn họ.

Hồng Vũ đứng khá xa, lúc này đôi chân cũng đã cứng đờ, nhìn vào chỗ góc tường, đột nhiên xuất hiện hai thứ đồ vật màu trắng, hai thứ kia tròn tròn, thế nhưng ở trên mặt xoay chuyển, "nhìn" chuẩn xác tại vị trí của Hồng Vũ.

Đó là.....Đôi mắt?

Hồng Vũ hậu tri hậu giác nghĩ đến.

Lúc sau hai cái tròn tròn màu trắng chậm rãi từ vách tường lồi ra, ngũ quan vặn vẹo trương phình cũng dần dần xuất hiện, nó từ trong mặt tường thoát ra, nằm sấp trên mặt đất, hướng về phía Hồng Vũ nhếch môi, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Đôi chân Hồng Vũ mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống, nhìn lại những thủ hạ kia của hắn, tất cả đều đang trợn trắng mắt vì bị những bàn tay đó bưng kín cả mũi miệng.

Hồng Vũ tựa hồ cảm thấy gì đó, vừa cúi đầu, thì trông thấy một bàn tay trắng xanh đang bám vào chân mình.

Hắn la lên một tiếng, đem cánh tay kia hung hăng đá ra, tiếp theo kinh hoảng chạy xuống tầng hai.

Tầng hai càng thêm yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt soi đường tại hành lang.

Hồng Vũ thở hổn hển, không biết bản thân nên đi đâu, ra ngoài sao? Nhưng bên ngoài có cảnh sát, không thể ra........

Nghĩ đến cảnh tượng khủng bố lúc nãy, Hồng Vũ khẽ cắn môi, trước ra ngoài rồi hãy nói, lại nói nếu không đi ra, vậy lão tử chết thế nào đến bản thân cũng chẳng biết.

Nghĩ xong, Hồng Vũ liền đi đến hướng cầu thang xuống tầng trệt, nhưng mà thời điểm thang lầu ở ngay trước mắt, Hồng Vũ liền vấp một cái té ngã ra đất.

"Cái gì........" Bò dậy nhìn về phía chân, âm thanh hùng hùng hổ hổ nháy mắt tắt nghẽn.

Hắn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về một tầng vệt nước dưới chân.

Đúng lúc này, phía sau lưng lại truyền đến thanh âm "tích tách, tích tách", dường như là có thứ gì đó đang chậm rãi đến gần, âm thanh ở sau lưng hắn từ từ rót vào tai.

Thân thể không thể khống chế mà run rẩy, các cơ bắp trên mặt hắn giật giật, chậm rãi quay đầu lại.

"Ha......Ha, ha biết ngay đó chỉ là ảo giác mà."

Sau lưng cái gì cũng không có, Hồng Vũ khô cằn cười nói.

Thở phào nhẹ nhỏm một hơi, hắn quay đầu lại, vừa xoay, nháy mắt liền cứng đờ tại chỗ, cái trán bắt đầu xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, cổ căng cứng, sắc mặt trắng bệch.

Vậy mà ở ngay cạnh bên chân hắn, có một thân ảnh màu trắng nằm sấp, khoảng cách rất gần, Hồng Vũ có thể nhìn thấy cả sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt trương phình sưng to.......

Nó tựa hồ như đang nở nụ cười với hắn, lộ ra hàm răng sắc nhọn, đôi tay trắng xanh bò trên mặt đất, Hồng Vũ trông thấy có giọt nước trong suốt chậm rãi từ trên người nó nhiễu xuống, tựa như mới vừa bước ra từ trong nước.......

Hồng Vũ run rẩy, đôi mắt trừng lớn, mắt thấy nó chậm rãi bò đến gần, cổ họng bị ức chế không thể la to, hắn liền vươn chân đá một cái, mặc kệ là có đá trúng hay không, liền xoay người té ngã lộn nhào chạy xuống tầng một.

Nhưng mà, còn chưa đợi hắn đứng dậy, hắn liền cảm giác được một chân của mình đang bị nắm lấy, tiếp theo đó là một trận đau nhức từ dưới chân lan rộng ra, cả người ghé vào mặt đất.

"A a a, cứu mạng, cứu mạng!" Hồng Vũ sợ hãi la lớn, thanh âm cơ hồ vang vọng khắp tầng hai.

Thế nhưng, nơi này giống như là phong bế, không người đáp lại, không người xuất hiện, chỉ có mỗi thân thể của hắn không ngừng tranh đấu, hắn cảm nhận được cái thứ ở dưới chân đang chậm rãi hướng lên phía trước, chậm rãi nằm sấp lên người hắn.......

Trên người một trận rét lạnh, bọt nước thấm ướt quần áo, thấm vào bên trong làn da.

Hắn đột nhiên cảm thấy khó thở, nguyên lai không biết từ khi nào, một bàn tay sưng to trắng bệt đang đặt lên trên miệng mũi, bưng kín mặt hắn.

Hồng Vũ càng thêm ra sức giãy giụa, thẳng đến khi........ Hắn cảm giác thấy có hàm răng sắc nhọn, đâm vào trong cổ họng mình..........

“Mạc Bảo, đệ nói cái thứ phía trên kia là cái quỷ gì?”

Lúc này, đang trộm tiến vào phòng bệnh tầng trệt, Lâm Cù dựa vào trên tường, hỏi Lâm Mạc ở một bên.

Lâm Mạc có chút suy nghĩ nói:“Bệnh viện quỷ.....”

Khoảng cách quá xa, y cũng không nhìn rõ.

“Thật là có quỷ a, ta..... Ta trước nay chưa từng thấy qua.”Cảnh sát đi theo cùng nhau đến nghe vậy, sợ hãi nhỏ giọng nói.

“Ta cũng chưa thấy qua a.” Một người khác cũng nhỏ giọng đáp.

Bởi vì tình huống bệnh viện phát sinh biến hóa, cho nên người đi vào giảm bớt, chỉ có vài người lá gan lớn được giữ lại, hơn nữa ngoài Lâm Mạc còn có Quý Thế Lăng.

Lâm Mạc đi đầu, phất phất tay, cho người theo y cùng nhau tiến lên.

Mới vừa đến tầng hai, Lâm Mạc liền dừng bước chân, người phía sau muốn hỏi một câu sao vậy, liền nhìn thấy trên mặt đất có vết máu, cũng dừng miệng.

Ở thang lầu tầng hai, có một chỗ vết máu rõ ràng, hình dạng vết máu cho thấy là dấu vết bị túm kéo đi, một đường kéo về hướng một phòng bệnh cách đó không xa rồi biến mất.

Mà gian phòng bệnh này cánh cửa khép hờ, vết máu biến mất ở cửa, bên trong..... Đen tuyền, không biết có cái gì.

“Chúng ta..... Muốn vào xem hay không?” Có người đánh bạo hỏi.

“Ân.” Lâm Mạc gật gật đầu, nhíu mày nhìn thoáng qua vết máu, hướng về chỗ phòng bệnh đó đi đến.

“Mạc Bảo, cẩn thận một chút.” Quý Thế Lăng ở phía sau nói.

“Yên tâm, không có việc gì.” Lâm Mạc nhỏ giọng đáp lại.

Nhìn Quý Thế Lăng gắt gao đi theo phía sau Lâm Mạc, Lâm Cù chớp chớp mắt, từ khi nào quan hệ của Mạc Bảo cùng Quý đại lão bản lại tốt như vậy?

Đi đến cửa, chậm rãi đẩy ra cửa phòng bệnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ánh trăng theo cửa sổ rọi vào bên trong, chiếu sáng một góc.

Chỉ là vừa đẩy cửa ra, Lâm Mạc còn chưa đi vào, mới vừa nâng một chân lên, lại buông xuống, ngay sau đó liền lui về phía sau một bước.

“Làm sao vậy?” Quý Thế Lăng ở phía sau y hỏi.

“Không nghĩ vào.” Lâm Mạc đáp lời.

Lúc y vừa nói xong, trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một bàn tay đặt ngay cạnh cửa.

“A.” Có người bị hoảng sợ, nhỏ giọng kêu lên.

Tiếp theo, bọn họ liền nghe được âm thanh thở dốc, từ phía sau cửa truyền đến, sau đó cái tay kia kéo cửa, lôi thân thể của mình về phía trước, dần dần, nhóm người Lâm Mạc liền nhìn thấy, một khuôn mât đầy máu đang nâng thân thể xuất hiện ở cửa.

“Cứu..... Cứu.........” khuôn mặt người nọ tràn đầy máu loãng, giãy giụa từ trên mặt đất ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Mạc.

“Người còn chưa có chết.” Lâm Cù nói một tiếng, liền muốn tiến lên.

“Nhị ca, đừng đi!” Lâm Mạc giữ chặt tay nhị ca, đồng thời đem hắn kéo về phía sau mình.

Lâm Cù tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng ngoan ngoãn tùy ý động tác của Lâm Mạc.

Lâm Mạc nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đã chết, chúng ta làm thế nào có thể cứu ngươi.”

“Đã chết?!!” Phía sau có người không thể tin được nói, nhìn về phía trên mặt đất, rõ ràng mắt người nọ còn đang trợn tròn.

“Hô hô.....” Người trên mặt đất sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Mạc, liền phát ra tiếng thở dốc gian nan, động hai tay, bộ mặt dữ tợn muốn từ trong cửa bò ra ngoài.

Hắn vừa động, mọi người lúc này mới phát hiện nguyên lai ở cổ hắn, thế nhưng có một vết thương rất lớn, máu loãng đỏ tươi từ cổ đang chảy tràn ra đầy mặt đất.

Hắn giãy giụa suy nghĩ muốn bò ra, nhưng mà lại hữu tâm vô lực, nửa người trên đã xuất hiện ở ngoài cửa, lúc sau như thế nào cũng không ra được.

Lâm Cù nhíu nhíu mày, đột nhiên phát hiện ở cạnh cửa, phía trên người nọ, không biết từ khi nào, có một bàn tay trắng xanh đang bắt lấy khung cửa.....

“Mạc Bảo.....” Lâm Cù xác định chính mình không nhìn lầm, nhỏ giọng nói với Lâm Mạc.

Lâm Mạc nhìn chăm chú về nơi đó, bàn tay trắng xanh kia đột nhiên lại biến mất không thấy.

Mà trên mặt đất người còn đang giãy giụa cũng đột nhiên không còn động tĩnh, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.

Cùng lúc đó, tại tầng ba truyền đến tiếng bước chân vang vọng, dường như là có người đang chạy trốn khắp nơi..........
Bình Luận (0)
Comment