Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 30

Người ở tại Tô gia rất đông, thoạt nhìn Tô lão gia là một người hiền lành, vậy mà không ngờ ông lại có tới vài vị di nương, bất quá Lâm Mạc cảm thấy, mấy vị di nương này của ông ở chung cũng không tệ lắm, ít nhất là ở trước mặt bọn họ, đều bày một vẻ hòa thuận.

Đến tối, ba người Lâm Mạc tìm một gian phòng ở lại, Tô lão gia gọi một vị di nương, tặng cho bọn họ vài món ăn, dùng để giết thời gian.

Chờ sau khi người rời đi, Lâm Mạc liền ngay lập tức tò mò hỏi Môn Sinh: "Sao lại không thấy phu nhân của Tôn lão gia?"

Môn sinh thở dài, nhìn ra ngoài cửa, nhỏ giọng đáp: "Tôn lão phu nhân đã qua đời từ lâu, nghe bảo là cùng người khác thông dâm, kết quả bị Tôn lão gia phát hiện, đâm cột mà chết."

Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng liếc nhau: "Vậy Tôn lão gia lúc sau không nạp thêm một vị phu nhân nào hết sao?"

"Không có, kỳ thật vào lúc Tôn lão gia phát hiện phu nhân của ông cùng người khác như vậy, vốn là muốn hòa hảo hòa li, chính là vị Tôn phu nhân kia cảm thấy bản thân không còn mặc mũi, trong lòng nghĩ quẩn liền......Sau đó Tôn lão gia bị đả kích, quyết định không lấy kế phu nhân, dù sao con của ông cũng đã lớn.

Lâm Mạc gật đầu, xác thật con cái của Tôn lão gia rất nhiều.

Sau khi ăn chút gì đó, Lâm Mạc liền đem đèn trong phòng tắt đi, ba người đồng loạt lên giường ngồi, từ trong màn lụa mông lung nhìn ra ngoài.

Chờ đến nhàm chán, Lâm Mạc nhỏ giọng hỏi Môn Sinh: "Trước đây ngươi ở tại Tôn gia, họ cho ngươi ở chỗ nào a?"

Môn Sinh tay vừa cầm màn lụa kéo kéo vừa đáp: "Cùng một phòng với Tôn lão gia, cứ đến giờ tý thì ta lại nghe thấy tiếng bước chân, bởi vì trước đó đã dặn dò bất luận là ai cũng không được ra ngoài, cho nên khi ta nghe thấy tiếng chân bước đi ở bên ngoài, ta liền biết không phải là người ở đây đi lại, nhưng mà khi ta ra ngoài, cái gì cũng không thấy."

"Mỗi đêm đều là như vậy? Không có cái gì khác?"

Môn Sinh lắc đầu: "Không có."

Thời điểm Lâm Mạc muốn hỏi sâu thêm, thì đột nhiên bị Quý Thế Lăng nắm chặt lấy tay, dựng ngón trỏ nhỏ giọng: "....Bên ngoài."

Sắc mặt của Lâm Mạc cùng Môn Sinh đều thay đổi, im lặng lắng nghe, vốn dĩ bên ngoài đang yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, dần dần liền nghe thấy tiếng bước chân. Trước đó, nhóm người Lâm Mạc đã báo cho Tôn lão gia, để tất cả mọi người ở lại trong phòng, bất luận là có chuyện gì xảy ra cũng đều không được bước ra ngoài, vậy mà bây giờ lại xuất hiện tiếng bước chân, nếu như không phải là người thì cũng chỉ có thể là......

"Thế nhưng......Vẫn chưa đến giờ Tý a?" Môn Sinh nhỏ giọng, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Mạc tiến đến sát mép giường, cẩn thận xốc mành lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, Môn Sinh cùng Quý Thế Lăng liếc nhau, cũng tiến lên nhìn qua.

Tiếng bước chân đi đi dừng dừng, một lát sau, âm thanh dần dần lớn hơn, như là đang chậm rãi tiến đến bên ngoài phòng của nhóm người Lâm Mạc.

Nhờ ánh trăng chiếu rọi làm nhóm người Lâm Mạc có thể nhìn thấy rõ, trên cửa sổ có một cái bóng, là hình dạng của con người, nhưng mà.....nhìn thế nào cũng thấy nó quái quái.

Lâm Mạc nhíu mày, nhìn cái bóng bên ngoài cửa, nó dừng lại ở đó một lúc, rồi xoay người, như là đang đứng đối diện với nhóm người Lâm Mạc qua cửa sổ.

Lâm Mạc vừa trông thấy, thân thể liền xê dịch nhẹ nhàng hướng vào bên trong, tìm đến một góc mà bên ngoài không thể trông thấy bọn họ, nhưng bọn họ lại có thể thấy rõ mọi thứ bên ngoài an vị.

Cái bóng ở bên ngoài cửa sổ yên lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nâng cánh tay lên, Lâm Mạc có thể nhìn thấy ngón tay kia có chút khô gầy, rõ ràng chỉ là các khớp xương.

Sau đó, cánh tay kia đặt ở trên bệ cửa, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", cửa sổ liền xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

Nhóm người Lâm Mạc hô hấp chậm lại, ngưng thần nhìn ra.....

Cái lỗ được mở ra, người ở bên ngoài dường như là đang xem xét, chờ thêm một lát, Lâm Mạc lại trông thấy cửa sổ bên ngoài bị nó lôi kéo, khe hở chậm rãi lớn dần, lúc sau, một khớp tay khô vàng, duỗi cả bàn tay tiến vào.

Lâm Mạc còn đang nghi hoặc, cánh tay này vì sao lại kỳ quái như vậy, liền cảm giác thấy quần áo trên người bị Môn Sinh kéo kéo, nhìn qua thì thấy Môn Sinh đang dùng khẩu hình miệng nói: "Thây khô."

Thây Khô?!

Lâm Mạc sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía cửa sổ, lúc này tiến vào không chỉ là một cánh tay, đầu nó cũng đang chậm rãi chui vào.

Đó là một cái đầu khô quắt, tựa như tất cả nước đều đã bị hút cạn, làn da nhăn nheo bám lên xương người, đây rõ ràng là thây khô còn gì.

Bởi vì làn da nhăn nheo mà ngũ quan nổi lên, lúc cái đầu chui vào, đôi mắt lòi ra cứ thế mà xuất hiện, còn xoay chuyển, giống như là đang tra xét xem người bên trong đã trốn đến chỗ nào.

Lúc sau, nó dường như đã tra xét xong bên trong phòng, ánh mắt dần dần chuyển qua phía giường, đối mắt lòi kia loé lên hung quan hiểm ác tràn đầy cơ khát, giống như chỉ cần phát hiện nơi đó có người, nó sẽ ngay lập tức nhào qua.

Lâu dần, nó không còn cảm thấy thỏa mãn tình huống chỉ có đầu mới có thể tiến vào, thân thể nó xoay chuyển, bàn tay khô gầy chống lên cửa sổ, bò vào.

Lâm Mạc lẳng lặng nhìn thân thể nằm sấp đang chậm rãi bò, nhỏ giọng nói với Quý Thế Lăng: "Thế Lăng, ngươi nói xem vì sao nó không đi từ cửa chính vào?"

Quý Thế Lăng nhìn thoáng qua thây khô đã tiến được nửa người vào, đáp: "Làm vậy hẳn là để tăng thêm hiệu quả dọa người đi....."

Không tính cái khác, chỉ cần đơn thuần nhìn thấy, nửa đêm tự nhiên có một thứ nhìn như thây khô bò vào từ cửa sổ, nếu là chỉ có một người thì nhất định sẽ bị hù cho chết khiếp, thế nhưng hiện tại trong phòng lại có tới ba người đang nhìn nhân gia thây khô khổ cực bò vào, sắc mặt như thường, còn có tâm tình nói chuyện phiếm.

Mắt thấy thây khô đã đi vào hoàn toàn, Lâm Mạc liền xốc mành lụa lên, nhảy ra ngoài, đáng thương cho cái thây khô kia, mới thật vất vả từ trên mặt đất bò dậy, đã bị Lâm Mạc đột ngột nhảy ra làm cho hoảng sợ.

"Ui, thây khô này còn có biểu tình a?" Môn Sinh trông thấy cũng hoảng sợ, theo lý mà nói thây khô hẳn là đã chết rất lâu ngày mới đúng, như nào còn có cảm xúc phong phú như vậy nha?

Không chờ thây khô kia tiếp tục lộ ra các loại biểu tình khác nhau, Lâm Mạc đã nhấc một chân lên, đem nó đạp bay ra ngoài, thân thể thây khô đụng trúng cái bàn, phát ra một âm thanh vang dội.

Giống như là bị Lâm Mạc chọc sinh khí, thây khô kia liền bò dậy, gào rống một tiếng, hung ác đánh về phía Lâm Mạc, Lâm Mạc lại đá thêm một cái, nhưng mà lần này chân vừa nhấc lên chưa kịp đá lên trên bụng, đã bị cái tay khô gầy kia bắt lấy.

Lâm Mạc ngẩng đầu nhìn thây khô, thây khô tựa như là nhếch môi nói chuyện với y, thanh âm phi thường quái dị, sức lực trên tay cũng kinh người, nâng cái chân của Lâm Mạc muốn đem y hất văng.

Cũng may Quý Thế Lăng ở ngay bên cạnh liền lấy tay nắm lấy cái tay của thây khô, chỉ nghe một âm thanh làm người ê răng, vậy mà đem tay nó bẻ gãy, đồng thời cũng tiếp lấy Lâm Mạc.

Cùng lúc đó, Môn Sinh lần nữa đem thây khô đá ra ngoài, nhưng mà lần này tính sai, thân ảnh thây khô thế nhưng biến mất, mà lúc này, Tôn lão gia và người nhà nghe thấy tiếng đánh nhau cũng đã chạy đến.

"Sao lại như vậy? Đây là có chuyện gì?" Tôn lão gia ngạc nhiên nhìn căn phòng bị phá hư.

Môn Sinh cùng bọn họ giải thích một chút, còn Lâm Mạc lại cau mày nhìn xung quanh, bọn họ cơ hồ là ngay lập tức liền đi theo thây khô ra ngoài, làm sao chớp mắt đã không thấy?

"Thật sự có thây khô?" Có một vị di nương trên mặt lộ vẻ hoảng sợ dùng khăn che miệng hỏi, Lâm Mạc nhìn nàng một cái, hình như vị này là tứ di nương đi?

Mà lúc này, cách đó không xa lại có một vị di nương mang theo vẻ hoang mang rối loạn chạy đến:" Lão.....Lão gia, đây là chuyện gì vậy? Ta vừa rồi hình như nghe thấy thanh âm......"

Vị di nương này nghi hoặc chạy đến lúc nhìn thấy đồ đạc bị phá hư trong phòng cũng a theo một tiếng.

"Ngũ di nương, nghe nói là có thây khô......" Đại nữ nhi của Tôn lão gia nói với ngũ di nướng mới vừa chạy đến.

"Cái.....cái gì." Ngũ di nương hoảng sợ, bộ dạng kinh hãi che ngực.

"Đúng vậy, hiện tại cũng không biết thây khô đã chạy đi đâu?" Môn Sinh nhíu mày, tinh tế quan sát xung quanh.

"Môn Sinh, lúc ngươi vừa đi ra đã không còn thấy thây khô đúng không?" Lúc này Lâm Mạc hỏi.

Môn Sinh gật đầu: "Đúng vậy, hơn nữa ta đã cẩn thận đi tìm một vòng, quả thật không thấy, bất quá trước đây ta cũng không có thấy thây khô, chỉ có đêm nay tình huống bất đồng, thây khô kia thế mà lại chủ động tìm đến phòng của chúng ta."

"Không nghĩ đến vừa đi ra ngoài, nó vậy mà đột nhiên biến mất." Môn Sinh sờ đầu mình khó hiểu nói.

Lâm Mạc nheo mắt: "Đôi lúc, chúng ta sẽ bị suy nghĩ quán tính của mình lừa."

"Sao cơ?" Tôn lão gia khó hiểu.

Quý Thế Lăng nhìn Lâm Mạc tựa hồ đã hiểu một chút, nghe vậy nói tiếp: "Chúng ta ra ngoài đuổi theo thây khô, đột nhiên phát hiện không thấy nó, ý nghĩ đầu tiên là nó chạy đi nơi nào rồi, theo bản năng sẽ tìm kiếm xung quanh, nhưng mà..... Có lẽ nó vẫn chưa chạy đến nơi khác đâu?"

"Ý của ngươi là......" Sắc mặt Môn Sinh có chút chần chờ.

"Chúng ta chỉ lo tìm kiếm bốn phía, lại quên trừ bỏ bốn phía, còn có một nơi....." Quý Thế Lăng trầm giọng.

".....Ngươi nói là.....Ở trên?" Môn Sinh tiếp lời.

Một khắc hắn nói xong, cơ hồ là tất cả mọi người đều nhìn lên phía trên, phòng ốc bên ngoài của Tô gia đều có một cái hành lang tựa như là thông đạo, cho nên trực tiếp nhìn lên trên không phải là bầu trời mà là xà nhà......

Chỉ là vào lúc bọn họ ngẩng đầu liền trông thấy trên đó nhiều hơn một thứ, thứ ấy nắm chặt xà nhà, hai mắt lòi ra hung ác nhìn bọn họ.

Tựa hồ là cùng lúc nhìn thấy khuôn mặt thây khô khủng bố kia, thì tất cả mọi người Tôn gia đều hét lên, hoảng loạn chạy tứ tán.

Mà cái thây khô kia thì lại chớp mắt, từ trên xà nhà nhảy xuống đánh về phía đám người Tôn gia, ba người Lâm Mạc cũng nhanh chóng hướng về nhóm người Tôn gia chạy đến, Môn Sinh cởi phật châu trên cổ tay ra, đánh về phía thây khô, làm chậm lại hành động của nó, tranh thủ thời gian để cho mọi người Tôn gia cách xa nó.

Ngay sau đó Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng chạy đến chế trụ tay chân nó, phật châu trên người Môn Sinh lúc đánh trúng thây khô liền có tác dụng, sau một trận kim quang, chỉ thấy thây khô tựa hồ không cam lòng nhắm lại hai mắt, ngã xuống.

Những người Tôn gia ở phía xa xa đều đang nhìn về phía bên này, lòng mang sợ hãi đi đến, đối với ba người Lâm Mạc nói lời cảm tạ.

Chuyện đêm nay xem như đã giải quyết, mắt thấy sắc trời đã khuya, bọn họ nghĩ nghĩ vẫn là ở lại Tôn gia một đêm, lúc Môn Sinh về phòng cau mày nói với Lâm Mạc một câu: "Ta mới phát hiện ra, thây khô kia chính là một trong những thây khô ở tại nghĩa trang....."

Lâm Mạc giương mắt: "Ngươi nói là thây khô tại nghĩa trang chạy đến đây? Tự nó đi đến?"

Quý Thế Lăng lại nói: "Trước mặc kệ nó làm sao mà đến đây, lúc trước ngươi có nói, người trông coi nghĩa trang sau khi chết mới biến thành thây khô, cho nên đây là một trong những thây khô trước đó đã từng trông coi nghĩa trang?"

"Không sai." Môn Sinh gật đầu.

Trong phút chốc ba người nhìn nhau không nói gì, phát hiện việc này vẫn chưa tính là xong.

Lâm Mạc lười biếng duỗi eo: "Trước đi ngủ đã, ta nghĩ đêm nay hẳn là không còn việc gì, ngày mai chúng ta nói với Tôn lão gia một tiếng, bảo hắn đem hết các thây khô còn lại đi hỏa thiêu."

"Ân, cũng chỉ có thể như vậy."
Bình Luận (0)
Comment