Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 32

Sự việc tại Tôn gia đã hoàn thành, nhóm người Lâm Mạc cũng đã đến lúc nên trở về Toại Thành, trước khi đi, Môn Sinh dùng sức ôm lấy Lâm Phác bảo bọn họ đi trước, chờ đến khi đến trước ga tàu hỏa, Lâm Phác đứng ở cửa nhìn quanh nửa ngày, lúc sau đẩy mắt kính, cầm theo hành lý rời đi.

Lâm Mạc nhanh chân chạy đến trước mặt Lâm Phác hỏi: "Đại ca, huynh......Không đợi Môn Sinh sao? Có lẽ hắn có việc nên trì hoãn, không phải hắn đã nói là muốn đi theo chúng ta sao?"

Lâm Phác xoa đầu Lâm Mạc: "Không đợi, chờ nữa xe lửa sẽ chạy mất, chúng ta đi thôi."

"Nga......." Lâm Mạc bất đắc dĩ cùng Quý Thế Lăng liếc nhau, nhỏ giọng nói: "Ta thấy đại ca không vui, Môn Sinh thật là, không nói một tiếng đã rời đi, còn bảo muốn đi theo đại ca, kết quả bây giờ lại không đến....."

"Nếu hắn có lòng, sẽ tự đến Hâm thành, không cần ép buộc." Quý Thế Lăng đáp.

Lâm Mạc gật đầu, xách theo tiểu tay nải cùng đi ở sau với Quý Thế Lăng.

Chờ đến ga tàu hỏa, nhóm người còn chưa đi vào liền thấy ở trước cửa có một vị hòa thượng trọc đầu soái khí đang vẫy tay về phía họ, cười đến ánh mắt cong cong: "Ai, sao bây giờ các ngươi mới đến, ta chờ cả nửa buổi rồi!."

Lâm Mạc kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi trực tiếp đến nhà ga chờ?"

Môn Sinh cười gật đầu: "Đúng vậy, ta sợ thu thập đồ chậm không đi cùng lúc với các ngươi được, nên trực tiếp đến đây chờ, mau vào thôi!"

Vừa nói vừa nắm lấy tay Lâm Phác, nhiệt tình kéo y cùng vào.

"Phác bảo, ngươi có phải cho rằng ta sẽ không đến đúng không?" Quan sát biểu tình của Lâm Phác, Môn Sinh cười cười tiến đến trước mặt y hỏi.

Lâm Phác diện vô biểu tình đẩy đối phương ra, cho hắn một cái liếc mắt cảnh cáo: "Đừng có gọi nhũ danh của ta."

Nhưng cũng không phủ nhận lời của Môn Sinh.

Bởi vì đi vội vàng, cho nên Môn Sinh chỉ mua được vé ngồi, Lâm Mạc biết chỗ vé ngồi đó rất đông người, cho nên liền kéo tay Lâm Phác đề nghị, muốn để Môn Sinh ở cùng với bọn họ.

Lâm Phác nhíu mày: "Đệ muốn cho Môn Sinh cùng Quý Thế Lăng một phòng!"

Quý Thế Lăng: "......"

Lâm Mạc cười mỉm: "Đương nhiên là không, Môn Sinh cùng Thế Lăng không thân quen, đệ là nói hắn cùng huynh một phòng, đệ cùng Thế Lăng một phòng."

Dứt lời nhìn về Quý Thế Lăng, chờ đối phương đồng ý.

Quý Thế Lăng đương nhiên là vội vàng gật đầu.

Thấy Quý Thế Lăng không có ý kiến, Lâm Phác nghĩ nghĩ rồi cũng đồng ý, nếu để bọn họ trơ mắt nhìn Môn Sinh cả buổi tối phải ngồi ghế cứng trên xe lửa thì cũng cảm thấy không thích hợp.

"Phác bảo, thật là cảm ơn ngươi, ta không có gì hồi báo, không bằng......"

Còn chưa nói hết lời, đã bị Lâm Phác chặn lại: "Câm miệng, chỉ cần ngươi thành thật một chút là được."

Môn Sinh chớp mắt, bộ dáng ngoan ngoãn gật đầu.

Ban đêm, tốc độ xe lửa vận hành chậm lại, Lâm Mạc đang nằm trên giường đọc sách, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Mạc bật dậy, tính ra ngoài xem thử.

Quý Thế Lăng đứng ở cửa, nghe vậy mở cửa nhìn ra ngoài: "Hình như có một đám người đang đuổi theo một đứa nhỏ."

"Truy hài tử? Có người khi dễ con nít?" Lâm Mạc nhanh chân bước đến cạnh cửa, từ cánh tay đang chống trên cửa của Quý Thế Lăng đi ra ngoài.

Vừa ra, liền trông thấy một đứa nhỏ khoảng năm, sáu tuổi đang hướng đến chỗ bọn họ chạy đến, dáng người nho nhỏ, chân lại rất nhanh, bởi vì trên xe lửa rất đông người, người trưởng thành chen đến đây cũng không dễ dàng, còn đứa nhỏ này lại thừa dịp có khe hở mà chạy qua đây.

"Nhóc thối, đừng chạy!" Phía sau có vài người ăn mặc giống như hạ nhân đang truy đuổi đứa nhỏ ở phía trước, rõ ràng chỉ còn cách vài bước chân là có thể đuổi tới, thế nhưng tiểu tử kia lại linh hoạt, cứ hướng đến nơi có nhiều người mà chạy.

Hơn nữa còn rất lễ phép, một bên chen một bên nói:" Phiền nhường đường một chút, cảm ơn, nhường một chút....."

Đảo mắt đã đi đến trước mặt hai người Lâm Mạc.

Bởi vì cúi đầu, cho nên đứa nhỏ cũng nghĩ tránh khỏi Lâm Mạc như mấy lần trước, không ngờ đến lại bị Lâm Mạc chặn ngang ôm lấy, khuôn mặt trắng nõn hoảng sợ cả người ngây ngẩn.

Toa xe của Lâm Mạc cũng chỉ cách toa cuối một khoảng, nên nếu đứa nhỏ chạy lại đây, trước sau gì cũng sẽ bị bắt được, chi bằng nhìn xem một chút coi có chuyện gì, tiện thể giúp nó giải quyết.

Lúc ôm lấy mới phát hiện, đứa nhỏ này lớn lên không sợ người lạ, độ năm sáu tuổi, bộ dạng lớn lên ngoan ngoãn, một đôi mắt to đen bóng ngây thơ nhìn ngươi, như một động vật nhỏ.

Lúc bị Lâm Mạc ôm lấy cũng không hề ầm ĩ, mà là biểu tình khó hiểu lại an tĩnh ở trong lòng Lâm Mạc, một đôi tay thịt nho nhỏ nắm lại, có chút bất an động.

Trông thấy có người ôm lấy đứa nhỏ, người đang truy đuổi phía sau cũng nhẹ nhàng thở ra, ngừng ở trước mặt hai người.

"Các ngươi vì sao lại đuổi theo nó?" Lâm Mạc đầu tiên là nhìn tiểu hài tử trong ngực cười cười, sau mới ngẩng đầu nhìn về mấy người hạ nhân kia.

Vài vị hạ nhân nhìn nhau, đại khái nhận ra quần áo của Lâm Mạc bất phàm, người đi đầu cẩn thận nói: "Bởi vì đứa nhỏ này nói lão gia nhà chúng ta sẽ chết, cho nên......... Chúng ta cũng không nghĩ bắt nó làm gì, chỉ là muốn đi qua hảo hảo nói chuyện với nó, đưa nó về cho lão gia, để nó sửa lại lời nói, bằng không sẽ phạm húy."

"Nó nói lão gia các ngươi sẽ chết?" Lâm Mạc có chút ngạc nhiên nhìn tiểu hài tử trong lòng ngực.

Đứa nhỏ kia chú ý đến ánh mắt của Lâm Mạc, có chút ủy khuất nhìn mấy vị hạ nhân kia, nãi thanh nãi khí nói: "Ta không có nói dối, lão gia các ngươi xuất hiện hắc khí......"

"Hắc, ngươi còn nói!" Trong đó có một vị hạ nhân lập tức trừng mắt liếc nó một cái, nói với Lâm Mạc: "Vị thiếu gia này, đứa nhỏ này toàn lời nói dối, nó nói cái gì mà lão gia nhà ta hắc khí quấn quanh, đẫm máu, đẫm máu sao lại đến? Dù sao chính là nói lão gia của ta không sống được bao lâu, ngài xem, lời này ai mà thích nghe, đặc biệt còn là lời của một đứa nhỏ, rõ ràng là nói huơu nói vượn!"

Lâm Mạc chớp mắt, bộ dáng như suy tư, y duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫn của nó, nhỏ giọng hỏi: "Em thật là không nói dối?"

Tiểu hài tử ánh mắt trong suốt, nghiêm túc gật đầu.

Lâm Mạc suy nghĩ một chút, đột nhiên bế nó lên, đối với vài hạ nhân đáp: "Bằng không các ngươi đưa ta đến nhìn lão gia của các ngươi đi, đứa nhỏ này không nhất định là nói dối."

"Làm sao lại không phải nói dối, chỉ là một đứa nhỏ thì biết cái gì?" Một hạ nhân không tình nguyện đáp lời.

Nhưng hiển nhiên, không mang Lâm Mạc theo, Lâm Mạc cũng sẽ không giao đứa nhỏ cho bọn họ, dù sao thì lão gia cũng chỉ phân phó mang đứa nhỏ qua, nếu để Lâm Mạc đi theo hẳn là cũng có thể.

Hạ nhân thương lượng với nhau, sau đó mang theo bọn họ đi qua.

Càng đi đến phía trước, người càng đông, không qua bao lâu, liền đến nơi của vị lão gia kia, một mình hắn ngồi ở chỗ ngồi, hạ nhân vây xung quanh, đối diện còn có một lão nhân.

Nhìn thấy vị lão nhân kia, đứa nhỏ đang an tĩnh ở trong lòng ngực Lâm Mạc bỗng đá đá chân, trong miệng gọi: "Gia gia, gia gia......."

Lâm Mạc nhìn thấy liền thả nó xuống.

"Tinh Tinh, con không sao chứ?" Vị lão nhân ôm chặt nó lo lắng gọi.

"Con không sao, gia gia." Tiểu hài tử ngoan ngoãn lắc đầu.

"Anh bạn nhỏ, ta cũng không muốn làm khó cháu, chỉ cần cháu thừa nhận lúc nãy là nói dối, việc này liền bỏ qua." Vị lão gia này thoạt nhìn cao to vạm vỡ, có một đôi mắt nhỏ mỉm cười, trên tay còn cầm hai viên hạch đào chậm rãi xoay.

"Thế nhưng.....Ta không nói dối." Đứa nhỏ gọi là Tinh Tinh kia dựa lên người gia gia, vẻ mặt ghi hoặc nhìn hắn.

Vị lão gia trong tay chuyển hạch đào dừng lại, khóe miệng tựa hồ hơi run run, cố nén tính tình nói lại lần nữa.

Nhưng là Tinh Tinh vẫn cứ kiên trì, gia gia phía sau nó vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lại không nói gì, hiển nhiên là biết rõ cháu mình có bao nhiêu cố chấp.

"Vị lão gia này, đứa nhỏ thật không có nói sai." Nhìn trong chốc lát, Lâm Mạc đột nhiên lên tiếng.

"Ngươi nói gì?" Đối với Lâm Mạc, hiển nhiên vị lão gia này sẽ không có vẻ mặt ôn hòa như đối với đứa nhỏ, bộ dạng liền có chút tức giận.

Lâm Mạc nhìn đối phương không nhanh không chậm đáp: "Xin hỏi, có phải buổi tối mấy ngày nay ngài thường xuyên mơ thấy ác mộng? Trong mộng còn có đủ loại cách chết, đều là nhắm vào ngài?"

Nghe thấy lời của Lâm Mạc, người nọ có chút kinh nghi bất định, nắm chặt hạch đào trong tay, ngẩng đầu, sắc mặt khó coi.

Bởi vì những gì Lâm Mạc nói đều đúng, mấy ngày nay hắn không ngừng mơ thấy ác mộng, trong mộng, hắn còn sẽ vì bản thân chết quá li kỳ mà bừng tỉnh, đã vài ngày không thể ngủ an giấc.

Lần này đến Toại thành, cũng là vì đến bái lạy chùa Thanh Thủy, nhưng là cũng không được, hắn vẫn luôn mơ thấy ác mộng.

Sau đó lên xe lửa, đứa nhỏ này lại nói như vậy, nói bản thân hắn không sống được bao lâu, vị lão gia này liền lo sợ, sợ nó nói đúng, cũng sợ nó nói dối.

"Đứa nhỏ này hẳn là có thiên phú, có thể nhìn ra một ít tướng mạo của người khác, nhưng cuối cùng vẫn là tuổi nhỏ, năng lực không đủ, kỳ thật ngài không phải là sống không được bao lâu, mà là.....Sợ không qua nổi đêm nay."

Lâm Mạc vừa dứt lời, vị lão gia kia liền thở phì phò đứng dậy, thần sắc bất định nhìn Lâm Mạc, hạ nhân xung quanh thì an tĩnh đứng ở một bên.

Bởi vì là ghế ngồi, nơi này bây giờ cũng đã có nhiều người chú ý đến, vì thế Lâm Mạc nhìn xung quanh, rồi mời hắn đến phòng mình bên kia.

Vị lão gia này rốt cuộc cũng là lo lắng cho tánh mạng của mình, Lâm Mạc cũng đã nói đúng tình huống của hắn, vì thế liền gật đầu đáp ứng.

Trước khi rời đi, Lâm Mạc đi đến bên người đứa nhỏ, sờ đầu nhỏ của nó hỏi: "Có thể nói cho caca biết, em là muốn đi đâu không?"

"Hâm thành......" Tinh Tinh nhỏ giọng đáp lời.

Gia gia phía sau nó nói: "Vị thiếu gia này, ngài cũng nhìn thấy, Tinh Tinh nó......Cùng người thường bất đồng, cho nên lần này ta dẫn nó đến đạo quán Hâm thành xem."

"Đạo quán?" Lâm Mạc chớp mắt, Hâm thành ngoại trừ nơi y từng ở kia thì không còn đạo quán nào khác.

Quả thật là có duyên a!

Vì thế Lâm Mạc vỗ đầu của nó, nhỏ giọng nói: "Tinh Tinh, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Lâm Mạc cười, tiếp theo mang vị lão gia kia cùng tất cả hạ nhân bọn họ rời đi.

"Mạc bảo, đây là?" Lúc trở về vừa vặn gặp được Lâm Phác, Lâm Mạc giải thích một chút, lại mang theo nhóm người vào phòng.

"Chuyện này......Ta thật không có khả năng sống qua đêm nay sao?" Vì tự xưng là Dương lão gia kia, bất an xoa tay hỏi.

"Xem tướng mạo của ngài thì quả thật là vậy, hơn nữa còn là tà quỷ quấn thân, ngài trước đây có phải có được một cây bút là duyên cớ ngoại ý chi tài?" Lâm Mạc hỏi.

Cả người Dương lão gia căng cứng, gật đầu: "Quả thật là vậy, ý tứ của ngài là nói bởi vì cây bút kia...... Ngoài ý muốn là duyên cớ chi tài?"

"Không sai, loại này giống nhau gọi là sát oa, mà sát oa này...... Là ở trên cổ tay ngài." Lâm Mạc liếc mắt nhìn chuỗi hạt trên tay đối phương.

Chuỗi hạt châu trên tay trong suốt, còn có thứ trang trí tựa như là tơ máu, quấn riết vào nhau, rất xinh đẹp.

Nghe thấy lời nói của Lâm Mạc, Dương lão gia hoảng sợ, vội vàng đem chuỗi hạt trên cổ tay tháo xuống, nhưng lại không muốn ném đi, khuôn mặt tràn đầy không nỡ lại vô cùng sợ hãi.

"Chuỗi hạt này...... Thật sự cũng là đồ vật ngoại ý chi tài trong đó, này.....Ngài......" Dương lão gia mặt đầy mong đợi nhìn về Lâm Mạc: "Phương diện này chẳng lẽ có?"

Lâm Mạc cầm lấy hạt châu quan sát, nói với Dương lão gia: "Có phải hay không, tối nay ngài sẽ biết, hiện tại an tâm ở lại đây đi."

Đem Dương lão gia lưu lại trong phòng, Lâm Mạc bảo hắn chờ, liền mang theo nhóm người Quý Thế Lăng đi đến phòng khác.

Vừa vào cửa, Môn Sinh liền khó hiểu hỏi y: "Hạt châu này là thứ đồ tà vật, còn sát oa lại là thứ gì?"

"Kỳ thật, đứa nhỏ kia nói không sai, vị Dương lão gia này quả thật không thể sống qua được vài ngày, mà cũng không như lời của ta nói, đêm nay sẽ....." Lâm Mạc khoa tay múa chân.

"Ta nói là sát oa kỳ thật là một loại phương thức tử vong do tà vật gây ra, tựa như ta đã nói, hắn sẽ không ngừng mơ thấy ác mộng, không bao lâu, cách hắn chết sẽ là một trong những cái chết trong mộng."

"Vậy ngươi lừa hắn đêm nay sẽ chết, là nghĩ cứu hắn?"

"Cứu hắn là thuận tay, chủ yếu là vì Tinh Tinh, bằng không Dương lão gia vẫn sẽ luôn gặp chuyện, ngươi xem thứ này tựa như là tơ máu, kỳ thật chính là máu, nếu như hôm nay mặc kệ, không qua được vài ngày, chuỗi hạt châu này nhất định sẽ hấp dẫn không ít thứ dơ bẩn đến đây, đến lúc đó vị Dương lão gia kia chỉ còn đường chết."

"Cho nên, ta đã nghĩ ra một biện pháp, trong khoảng thời gian là hôm nay phải cho hắn đối mặt, cùng nhau giải quyết cho tốt."

Mọi người hiểu mà gật đầu, nhìn y đùa nghịch chuỗi hạt châu, tơ máu trang trí dường như càng thêm đỏ tươi.
Bình Luận (0)
Comment