Dân Quốc Pháp Y Bạch Hướng Mặc

Chương 33


Bạch Hướng Mặc thấy thế thở phào nhẹ nhõm một hơi, đừng nhìn hắn vừa rồi trông rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng rất hoảng loạn.

Hiện tại với thân thể nhỏ nhắn này của hắn, chỉ cần bị đánh một quyền, chỉ sợ là phải nằm trên mặt đất nửa ngày dậy không nổi.

Mình hắn bị thương thì không sao, nhưng sau lưng hắn còn có hai người phụ nữ yếu đuối không thể tự bảo vệ bản thân nữa.

“Cảm ơn.

” Bạch Hướng Mặc tự đáy lòng nói.

“Tiền vẫn là phải trả cho người ta.

”Bạch Hướng Mặc nghe vậy đột nhiên cảm thấy đau đầu không thôi: “Dựa theo tiền lời mà bọn họ tính, cả đời này tôi cũng trả không xong.

”Tề Minh đẩy đẩy mắt kính trên mũi, hơi hơi mỉm cười nói: “Hiện tại đã biết lúc trước tôi có bao nhiêu tốt bụng đi?”“Đúng vậy, là tôi không biết tốt xấu!” Bạch Hướng Mặc vô cùng dứt khoát mà thừa nhận sai lầm.


Tề Minh vừa lòng: “Cậu là người của Hoa Hưng, mấy người cho vay nặng lãi kia cũng cùng công ty chúng ta có hợp tác, cách tính tiền lãi đương nhiên cùng trước kia không giống nhau.

Nhưng năm trăm đồng đại dương cậu nhất định phải trả lại, số tiền này tôi không có cách giúp cậu xoá sạch được, còn có một trăm đồng đại dương tiền lời nữa, nếu không sẽ vi phạm nguyên tắc làm ăn.

”Tuy rằng Bạch Hướng Mặc cảm thấy quá hố cha, nhưng cũng biết đây đã là kết quả tốt nhất.

“Anh có thể cho tôi mượn tiền lần nữa được không?”Tề Minh nhướng mày: “Cậu có thể ứng trước tiền lương, như vậy còn không cần phải trả tiền lời.

”Ngay từ đầu Bạch Hướng Mặc cũng nghĩ như vậy, dù sao cứ mượn tiền người ta cũng không tốt lắm.

“Tôi không chắc chắn công ty của anh có thật sự giống như lời anh đã nói không, sẽ không vì lợi ích mà giở trò lừa gạt.

”“Tê ——” Tề Minh chỉ cảm thấy răng đau nói: “Cậu thật đúng là trở mặt nhanh như gió a, tôi mới vừa giúp cậu xong đâu!”Bạch Hướng Mặc nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Việc nào ra việc đó.

”“Cậu có thể sống đến bây giờ, thật đúng là kỳ tích mà.

”“Tóm lại anh có cho mượn hay không?.

”“Cho, cho, tôi cũng không phải hạng người nhân lúc người khác sa cơ thất thế mà đi bức bách, càng không muốn làm cậu cảm thấy tôi không đáng tin cậy.

”“Tôi không có ý kia……"Bạch Hướng Mặc bị những lời của Tề Minh làm cho gương mặt có chút nóng lên, ngay sau đó lại da mặt dày nói:“Anh có thể nói giúp tôi được không, nếu ông ta lại đến mượn nữa, tôi sẽ không trả dùm cho ông ta, tôi không có một người cha như vậy.

”Bạch Hướng Mặc muốn đề phòng trước, hắn không muốn đột nhiên một ngày nào đó lại toát ra một đống nợ như hôm nay.

Nguyên bản hắn chỉ muốn dựa theo nguyên tắc của thế giới này, làm Lâm Uyển Như đăng báo ly hôn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy chính mình cũng phải thanh minh cho rõ ràng, hắn sẽ không phụ trách bất kì món nợ nào của Bạch cha.

“Cậu đúng là một chút khách khí đều không có a.


”“Tôi sẽ nghiêm túc vì công ty của anh làm việc, nhất định sẽ làm công ty của anh nhận được giá trị đền bù xứng đáng nhất!”“Với điều kiện là không vi phạm nguyên tắc của cậu đúng không?”“Đương nhiên rồi.

”Tề Minh bị lời nói của Bạch Hướng Mặc làm cho không biết nói gì.

“Được rồi, ai làm tôi thích những người trí thức có bản lĩnh đâu.

Tôi sẽ giúp cậu nói với bên kia, sẽ không cho cha cậu mượn tiền nữa chuyện này cũng dễ thương lượng.

”Bạch Hướng Mặc đem một trăm đồng đại dương mà ngày hôm qua nhận được trả lại cho Tề Minh.

“Công ty anh còn giữ của tôi năm mươi đồng đại dương khen thưởng, cho nên tôi chỉ mượn của anh có bốn trăm năm mươi đồng đại dương thôi.

”Tề Minh đối Bạch Hướng Mắc dựng lên ngón cái: “Không thể tin được còn có người tính toán tỉ mỉ hơn cả tôi.

”Bạch Hướng Mặc nghe vậy chỉ ho nhẹ một tiếng, rồi nói sang chuyện khác: “Anh tìm tôi có chuyện gì không? Có vụ án mới sao?”Tề Minh nhìn lướt qua xung quanh, trong hẻm có không ít người đều đang chú ý tới bên này, muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì.

Hàng xóm láng giềng nhiệt tình là nhiệt tình, nhưng tính nhiều chuyện cũng làm cho người khác rất khó chịu.

“Chúng ta ra ngoài nói đi.


”“Được.

”Bạch Hướng Mặc về phòng nói với Lâm Uyển Như một tiếng, liền cùng Tề Minh đi ra hẻm.

Trước khi đi, còn xin Tề Minh một điếu thuốc lá.

Tề Minh cảm thấy rất kinh ngạc, không phải cậu ta không hút thuốc sao, lại nhìn thấy Bạch Hướng Mặc đem điếu thuốc đưa cho Ngô thợ may đang ủi quần áo cũng không quên dựng lên lỗ tai nghe lén bọn họ nói chuyện.

“Cảm ơn chén sữa đậu nành lúc sáng của chú thím.

”Ngô thợ may nhìn thấy điếu thuốc có chút kinh ngạc: “Ai da, đây chính là thuốc lá của người nước ngoài, giá cũng không rẻ.

Chỉ là một chén sữa đậu nành, cậu đưa vậy……”Bạch Hướng Mặc chỉ cười cười rồi trực tiếp xoay người đi.

.

Bình Luận (0)
Comment