[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

Chương 18

Có lẽ vì đã rời khỏi nhà họ Diệp lâu rồi, trước đây Diệp Mạn Lâm thấy bà Thẩm giả vờ còn có thể nhẫn nhịn, giờ thực sự không muốn phiền phức thêm một giây nào nữa.

“Giọng điệu tôi không đúng sao, được, nếu bà cảm thấy bây giờ tôi nói chuyện bằng giọng điệu bình thường không tốt, thì tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể im lặng không nói chuyện với bà, đỡ cho bà phải bám lấy.” Diệp Mạn Lâm nói xong, quay đầu nói với Hồ Xuân, “Nghe thấy chưa, là bà ta không muốn nghe tôi nói chuyện.”

Diệp Mạn Lâm nói xong, liền đóng cửa lại.

“Ôi, cô—” Bà Thẩm tức giận đến giậm chân, giải thích với Hồ Xuân rằng bà ta không có ý bảo Diệp Mạn Lâm không nói chuyện.

Hồ Xuân nhìn bà Thẩm mà không biết nói gì, thật không hiểu tại sao lần này bà ta lại nhất quyết đi theo đến đây, có phải đang cố tình gây sự không. Dù sao, anh ta cũng sẽ báo cáo sự việc chi tiết cho ông chủ.

……

Chị Lưu mở cửa, lén nhìn bà Thẩm lên xe, mặt kinh ngạc đến ngây người.

Chị Lưu vội vàng bảo chồng là Vương Đại Sơn đi mua một bản “Nhật báo Đại Giang”, tìm một người bạn biết chữ đọc giùm, nghe xong, ngạc nhiên và tỉnh ngộ.

“Chậc chậc, sao mà người phụ nữ này không c.h.ế.t vì ngu ngốc chứ! Dựa vào vẻ đẹp tự phụ, không biết trân trọng khi đính hôn với nhà họ Lục, giờ hối hận có ích gì! Mất mặt rồi! Loại phụ nữ già mồm cãi láo kiểu này thật đáng đời!”

Vương Đại Sơn vẫn còn tức giận vì Diệp Mạn Lâm đã bắt nạt vợ mình, nên cố tình nói nặng lời. Anh ta vốn tưởng rằng như vậy sẽ nhận được lời khen từ chị Lưu, không ngờ chị Lưu quay đầu lại đánh anh ta một cái.

“Chuyện này hoàn toàn không giống như báo viết.” Chị Lưu chỉ vào chiếc xe trong bức ảnh nền, “Người đàn ông hôm đó đến tìm cô Diệp ở đầu hẻm, chính là lái loại xe này. Anh ta còn nói anh ta họ Lục, em đoán anh ta chính là Lục tam thiếu rồi. Chết tiệt, vị hôn thê trước của Lục tam thiếu đã sống bên cạnh nhà chúng ta, chuyện lớn như vậy mà trước đó chúng ta lại không chú ý!”

Vương Đại Sơn ngẩn người nhìn vợ mình, “Có nghĩa là thật ra Lục tam thiếu vẫn chưa quên cô Diệp?”

“Em thấy là như vậy, nếu không thì một người đàn ông có thân phận như vậy, sao lại chịu hạ mình đến nơi nghèo kiết hủ lậu như chúng ta mà ngây ngốc khổ sợ chờ đợi ché. Cô Diệp tuy có tính cách hơi khó gần, nhưng mặt mũi thật sự rất đẹp.”

Vương Đại Sơn liên tục gật đầu, “Không chỉ mặt mũi, dáng người cũng tuyệt!”



Chị Lưu liếc mắt nhìn Vương Đại Sơn, lại đánh vào đầu anh ta.

Trên đường hai vợ chồng trở về, chị Lưu suy nghĩ xem phải làm thế nào để giảm bớt sự ngượng ngùng trước đây, lại để Diệp Mạn Lâm cảm nhận được sự chân thành của vợ chồng bọn họ.

“Xin chào.” Lúc này có một người đàn ông mặc vest trắng đi tới, chào hỏi vợ chồng bọn họ.

Chị Lưu đánh giá anh ta, nụ cười kín đáo, đeo kính, dáng người cao ráo, đi giày da bóng loáng, nhìn là thấy người rất lịch sự.

“Xin hỏi đây có phải nhà cô Diệp Mạn Lâm không?” Người đàn ông lại hỏi.

Chị Lưu nghi ngờ hỏi: “Anh là?”

“Là như vậy, hai ngày trước cô Diệp đang điều trị tại bệnh viện Ân Lương, tôi đến để—”

“À, tôi biết rồi, anh là cấp dưới của viện trưởng Lục đúng không?” Chị Lưu lập tức phản ứng lại, trên mặt hiện lên nụ cười rất nhiệt tình.

Người đàn ông ngạc nhiên một chút, cười gật đầu xác nhận, “Đúng vậy, tôi là cấp dưới của viện trưởng Lục, chính viện trưởng Lục đã phái tôi đến.”

“Cô Diệp đang ở nhà, vừa rồi gia đình cô ấy có tìm cô ấy, hình như có chút không vui.” Chị Lưu tiếp tục hỏi người đàn ông đến tìm Diệp Mạn Lâm làm gì.

“Viện trưởng bảo tôi mang thuốc đến cho cô.” Người đàn ông nói xong liền từ trong túi lấy ra ba đồng tiền, nhờ chị Lưu khi có thời gian thì chăm sóc cô Diệp một chút.

Chị Lưu từ chối vài lần, rồi cười nhận lấy, trong lòng thầm khen quả thật là người của nhà họ Lục, ra tay hào phóng như vậy.

Người đàn ông ho khan hai tiếng, hỏi chị Lưu có thể vào nhà uống nước không, “Tôi sợ một lúc nữa cổ họng khô, thất lễ trước mặt cô Diệp.”

Chị Lưu càng vui vẻ hơn, cảm thấy đây là cơ hội để giao tiếp, cùng chồng đón người đàn ông vào nhà...
Bình Luận (0)
Comment