Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 16

16-【1】

Anh cảnh sát giao thông lời vừa nói ra, tựa như sét từ bầu trời đánh xuống 1 tỷ vôn nháy mắt đem Hạ Chi Tình đánh đến ngoài khét trong mềm.

Thời buổi này ra đường mang theo cái cột thu lôi là vô cùng cần thiết, Hạ Chi Tình bị sét đánh đến trợn trắng mắt, cơ bắp trên mặt cứng đờ nhìn hai vị cảnh sát giao thông giải thích: “Hai vị cảnh sát này, chúng tôi không, không có làm chuyện đó.”

Cảnh sát tuổi trẻ cầm sổ con trong tay rũ mắt, nhanh chóng đảo mắt qua tất da bị cắt lộ ra đầu gối của cô, vẻ mặt hiện rõ ý “Cô cho tôi là đồ ngu” nói: “Tháng này chúng tôi đã bắt được ba cặp đôi làm *** ở trong xe trên đường cao tốc rồi nhưng chẳng có cặp đôi nào nguyện ý thừa nhận, cho nên các người phủ nhận cũng là nằm trong dự kiến của chúng tôi.”

Anh cảnh sát còn lại giờ phút này ở trong lòng cho đồng nghiệp của mình 32 like, bọn họ ở phía xa xa trông thấy một chiếc xe ngừng ở bên đường, lúc đầu còn cho rằng xe bọn họ xảy ra trục trặc, chỉ là xem kỹ mới phát hiện không phải, thứ nhất bọn họ không có đặt biển báo cảnh cáo, thứ hai thân xe kia chấn động vài lần, đây không phải làm *** trên xe sao? Thật xem bọn họ là đồ ngốc hả.

Có điều người trẻ tuổi bây giờ thật là càng ngày càng phóng túng, đồ chơi cũng càng ngày càng hoa hoè loè loẹt, giống loại phương pháp cắt rớt tất chân này mà nói quả là bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy, không thể không nói, người thành phố thật biết chơi.

Nếu giờ phút này Hạ Chi Tình biết ý tưởng trong lòng hai anh trai cảnh sát này cô sẽ đập đầu vào miếng đậu hũ chết cho rồi.

Cô kéo kéo váy, nhưng đó là chiếc váy ngắn trên đầu gối cho nên cô có xả như thế nào cũng không có cách nào che lại vòng tròn bắt mắt chỗ đầu gối kia, Hạ Chi Tình khóc không ra nước mắt, cô cảm thấy bản thân lần này dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cô vốn đang muốn cùng hai anh trai cảnh sát giao thông tiếp tục giải thích, chỉ là Tống An Thần một tay giữ chặt cánh tay của cô, đem cô kéo đến phía sau anh, chặn tầm mắt hai vị cảnh sát giao thông, “Cô đi vào xe trước đi, việc này để tôi xử lý là được.”

Hạ Chi Tình gật gật đầu.

Tia hoảng loạn trong lòng bỗng nhiên liền biến mất, tựa như uống thuốc an thần, không có lý do gì, cô chính là tin tưởng anh có thể xử lý tốt hết thảy sự tình.

Nội tâm cô bỗng nhiên có chút cảm khái, lúc này có đàn ông ở bên cạnh quả là không tồi.

Tuy rằng sự cố xảy ra cùng người đàn ông này không thoát khỏi quan hệ, nhưng ít ra anh ta dũng cảm đứng ra gánh vác không phải sao?

Không biết Tống An Thần cùng hai vị cảnh sát giao thông giải thích như thế nào, cuối cùng họ mở ra cửa xe lái đi rồi, Tống An Thần ngồi xuống ghế điều khiển, cô liền hỏi, “Thế nào? Có bị phạt biên bản không?”

Tống An Thần đeo lên đai an toàn, nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Ừm, phạt hai trăm tệ.”

“Vậy có trừ điểm không?” Phạt tiền không phải vấn đề lớn, bị trừ điểm mới là mấu chốt, năm nay cô đã không cẩn thận vượt đèn đỏ hai lần, bị trừ mất mười hai điểm rồi, nếu bây giờ lại bị trừ điểm, cô không còn điểm để trừ đâu.

“Không có, tôi khai là đèn xe bị hỏng.” Anh lắc đầu, khởi động hộp số, đầu xe uốn éo, lại lần nữa lên đường cao tốc.

Trái tim cô rốt cuộc cũng hạ xuống, môi có chút khô, cô lấy ra son dưỡng từ trong túi xách, một bên tô lên, một bên hỏi Tống An Thần: “Vậy…… Vậy anh có giải thích rõ ràng cho hai vị cảnh sát giao thông đó không?”

Anh cũng không quay đầu lại, mắt nhìn phía trước, “Giải thích cái gì?”

Cô bĩu môi, “Chính là giải thích chúng ta không, không làm loại chuyện này.”

Anh giống như nghe không rõ ý của cô, tiếp tục khó hiểu nói: “Loại chuyện nào?”

Cô tức giận đến cắn răng, tên này sao đột nhiên ngốc như vậy? Hay là mắc bệnh dễ quên, nhưng nhìn bộ dáng vô tội của anh kiểu cô không nói rõ ràng tôi chính là không rõ, cô muốn phát hỏa cũng tìm không thấy lý do, cô nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, “Chuyện chúng ta làm *** trên xe!”

Lúc này xe vừa lúc ngừng ở trạm thu phí trên đường cao tốc, khi cô nói ra những lời này, Tống An Thần vừa lúc quay cửa kính xe xuống, cho nên khi cô một lần nữa mở to mắt liền nhìn thấy chị gái ở trạm thu phí trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô, vẻ mặt “Người thành phố các người thật biết chơi."

Hạ Chi Tình 囧, trên mặt lập tức nóng rát, nếu lúc này trên mặt đất có cái lỗ cô nhất định sẽ không chút do dự chui vào. 

Lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ khiến người sinh ra hiểu lầm, đây là dẫm phải vận cứt chó gì a, trời đất chứng giám, cô thật sự không phải cái loại người thành phố rất biết chơi này a!

Tống An Thần nhàn nhạt liếc cô một cái, cô cúi đầu mà rớt nước mắt, xoắn ngón tay lại cho đến khi xe rời đi trạm thu phí mới ngượng ngùng lại ngẩng đầu lên, bởi vậy cô không thể nhìn thấy hai mắt tràn ngập bát quái đến mãnh liệt của chị gái thu phí, giống như súng máy quét vài lần lên người cô cùng Tống An Thần.

16-【2】

Một đường không nói gì, rốt cuộc trước mười một giờ trưa cũng đã tới thành phố A, Tống An Thần không lập tức lái xe tới nhà cô mà rẽ trái rẽ phải ở bên trong hẻm nhỏ một hồi lâu, cuối cùng dừng lại một phòng khám nhỏ so với chiếc xe này của anh thật không thích hợp.

“Xuống xe.” Mắt phượng anh liếc cô, vẻ mặt vô ngữ.

Cô gắt gao túm đai an toàn không buông tay, đáng thương nói: “Có thể không đi không, kỳ thật cũng không đau như vậy, trở về tôi lấy rượu thuốc thoa một chút là được.”

Mắt của anh dừng trên đôi mắt rưng rưng cùng với đôi môi hơi mấp máy của cô có chút thất thần, lúc cô tưởng rằng mình giả vờ đáng thương có hiệu quả thì anh thu hồi tầm mắt, quyết đoán mà cự tuyệt: “Không được. Cho cô hai lựa chọn, đi vào hoặc là quay lại thành phố S.”

Lại tới! Lại tới nữa!

Hạ Chi Tình tức giận muốn cào tường, cái gọi là lựa chọn của anh kỳ thật đều không phải lựa chọn.

“Ba……”

“……” A a a! Đả đảo bạo quân Tống Kim Nhứ!

“Hai……”

“……” Ô ô ô! Thế giới này không có nhân quyền !

“Một.”

Trước khi tiếng “Một” rơi xuống Hạ Chi Tình động tác nhanh chóng cởi bỏ đai an toàn, nhảy xuống xe hướng tới đối diện Tống An Thần ngồi trong xe quơ quơ cú đấm nhỏ.

Tống An Thần nhìn cô giương nanh múa vuốt giống như thỏ con không có một tia công kích, khóe miệng hơi hơi nhấp lên, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, hai người một trước một sau đi vào phòng khám bệnh.

Trước cửa đặt một chiếc bàn đón khách, phía sau có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đeo kính viễn thị đang ngồi đọc báo.

Tống An Thần bước vào cửa, nhìn bác trung niên kia kêu một tiếng, “Bác Lương.”

Bác trung niên được kêu là “Bác Lương” kia nghe được giọng nói ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn anh một hồi lâu, sau đó khuôn mặt ngăm đen lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Hóa ra là tiểu Tống a, cháu về hồi nào?”

Tống Kim Nhứ là người thành phố A?

Nghe được lời bác Lương, Hạ Chi Tình nghiêng đầu đi nhìn Tống An Thần.

Thành phố A nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, mấy trăm vạn dân cư, nhưng cô ở cái này thành phố này sinh sống hai mươi năm, nếu hôm nay không phải Tống An Thần mang cô lại đây, cô còn không biết có chỗ như này.

Vừa rồi ở trên xe cô muốn hỏi anh như thế nào biết chỗ này, hiện tại nghe được bác Lương nói trong lòng tò mò càng sâu.

Tống An Thần làm lơ ánh mắt cô ném qua, trực tiếp từ bên người cô hướng bác trung niên đi qua, “Vừa mới đến.”

Tống An Thần đem bao quà lá trà vừa lấy ra từ sau thùng xe đưa cho bác Lương, bác Lương cười chối từ, “Cháu tới thì tốt rồi, còn mang mấy thứ này làm gì?”

Hai người hơi chối từ một chút, bác Lương đem đồ vật đặt ở trên bàn, quay đầu bộ dáng trưởng bối mà vỗ vỗ vai Tống An Thần, “Mười mấy năm không gặp, cháu lại cao như vậy, cao hơn cả ta cùng với ba cháu luôn, đúng rồi, cha mẹ cháu có cùng cháu trở về không?”

“Không có, ba mẹ cháu năm nay lại Mỹ ăn Tết, lần này cùng bạn cháu lại đây chơi mấy ngày.”

Bác Lương lúc này mới để ý tới người phía sau Tống An Thần, ông đẩy đẩy kính viễn thị, hiền từ mà đánh giá Hạ Chi Tình, Hạ Chi Tình thấy bác trung niên nhìn mình liền chạy nhanh tiến lên chào hỏi, “Chác bác Lương ạ.”

“Tốt, tốt, cô gái nhỏ tới bên này ngồi.” Bác Lương một bên dẫn bọn họ đi vào bên trong, một bên ngẩng đầu hỏi Tống An Thần nói: “Đây là bạn gái cháu hả?”

Tống An Thần nghe vậy, cười cười, không nói phải cũng không nói không phải, bác Lương cho rằng anh là ngượng ngùng, tự nhiên đem nụ cười kia lý giải theo ý của mình.

Hạ Chi Tình đi theo phía sau bọn họ, tự nhiên cũng nghe bác Lương hỏi chuyện, vốn tưởng rằng Tống An Thần sẽ giải thích rõ ràng, không nghĩ tới tên kia lại trưng ra vẻ mặt cao thâm, cô xem đến ngứa răng, chỉ là bây giờ cô dưới tình huống này cũng ngượng ngùng tùy tiện xông lên đi theo người ta giải thích, đành phải ở trong lòng lại đem Tống Kim Nhứ kéo ra quất xác tiếp.

Đi vào buồng trong, bác Lương pha cho bọn họ hai ly trà, Tống An Thần sau khi uống một ngụm trà liền đem mục đích tới đây nói ra, bác Lương liền nhanh đi qua xem xét miệng vết thương của Hạ Chi Tình, bất quá khi nhìn thấy tất chân của cô bị cắt lộ ra đầu gối hơi sửng sốt một chút, có điều rất mau phục hồi tinh thần lại.

Hạ Chi Tình 囧 lại 囧, cảm thấy hôm nay mất mặt quả là ném tới Thái Bình Dương rồi, Tống Kim Nhứ hỗn đản, sao không nói cho cô là người quen, cô ở trong lòng yên lặng mà lại đem bút trướng này tính tới trên đầu Tống An Thần.

Bác Lương quả nhiên là có chút bản lĩnh, chỉ cần vọng, văn, vấn, thiết một hồi vậy mà có thể nhìn ra đầu gối cô có vết thương cũ.

“Miệng vết thương không có vấn đề gì, chỉ là bị rách da một chút, có điều cô gái nhỏ này đầu gối lúc trước hẳn là bị thương sao?”

Hạ Chi Tình gật đầu, mẹ Tô nói khi cô đi nhà trẻ đã xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, xương bánh chè bị gãy, tuy rằng sau này chữa trị tốt chỉ là mỗi khi tới ngày có gió to mưa lớn sẽ đau.

“Chân cháu năm đó không xử lý tốt, bây giờ bị biến thành viêm khớp, nếu không chăm sóc cho tốt về sau già rồi sẽ chịu khổ, ta kê cho cháu mấy thang trung dược và thuốc dán, cháu đúng giờ thì dùng.”

Cô nghe được hai chữ trung dược khuôn mặt nhỏ tức khắc biến thành khổ qua.

Tống An Thần nhìn cô một cái, đi theo bác Lương ra bên ngoài bốc thuốc: “Bác Lương, chân của bạn cháu đành phải phiền toái người, chỉ cần có thể đem chân cô ấy chữa trị tốt, dùng nhiều thuốc quý đều không thành vấn đề.”

Bác Lương từ dưới kính viễn thị ngước mắt nhìn Tống An Thần một cái, cười nói: “Tiểu tử này, nhìn không ra rất thương bạn gái nha, khi còn nhỏ còn muốn đem cháu cùng con bé nhà ta kết thành một đôi, đáng tiếc……”

Bác Lương nói còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói nũng nịu từ cửa truyền đến cắt ngang, “Ba lại đang nói xấu con cái gì đó?”

Bình Luận (0)
Comment