Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 3

3-【1】

Càng gần đến Tết, Hạ Chi Tình càng buồn bực.

Mẹ Tô biếи ŧɦái đem tên QQ đổi thành: đếm ngược 28 ngày gặp con rể. Thật là trần trụi mà, chiêu thức bức hôn kiểu im hơi lặng tiếng này quả thật làm người phẫn nộ!

Kẻ đáng chém ngàn lần Hạ Chi Sơ không những chặn WeChat cô mà còn chặn luôn các phương thức liên lạc khiến cô tức điên mà cũng không làm gì được.

Mà lão cha cô ngày ngày bận lên QQ WeChat show ân ái, căn bản không đếm xỉa tới cô, lão cha cô cả đời si mê mẹ Tô, đến nay còn chưa thức tỉnh lại.

Hạ Chi Tình ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trần nhà mà rơi nước mắt, cả nhà cô đều là mấy dạng gì vậy a!

Cô phiền lòng mà ném điện thoại di động đi, xoay qua nhìn Lâm Du đang cắn hạt dưa: " Không phải cậu luôn xưng là chuyên gia tình yêu hả? Mau nhanh nghĩ cách giúp tớ nên làm gì bây giờ?"

"Ếch ba chân khó kiếm chứ đàn ông hai chân thì có đầy, trong đám anh em của cậu tùy tiện chọn một người giả làm bạn trai về nhà với cậu là được rồi, so easy~"

Hạ Chi Tình hai mắt lấp lánh, "Xin hỏi trong bọn họ có ai cao hơn 1m78, đẹp trai giống như Ngô Ngạn Tổ không?"

Lâm Du cười lạnh một tiếng: "Đẳng cấp soái ca như Ngô Ngạn Tổ còn tồn tại để cậu lựa chọn hả? Thật là too young too simple, chỉ có dưa vẹo táo nứt mới có thể để người tùy tiện chọn mà thôi."

Hạ Chi Tình gãi đầu: "Vậy tớ phải làm cái gì bây giờ? Tô lão thái bên kia còn dễ nói, bà ấy đối với con rể tương lai yêu cầu rất đơn giản thô bạo, chỉ cần là nam còn là được, vấn đề là nếu tớ đưa ra dưa vẹo táo nứt như thế đến lúc đó khiến Khương Vi cười chết mất."

"Cậu nói đúng, như thế nào cũng không thể để con trà xanh Khương Vi kia vừa ý được!" Lâm Du "Phốc" phun ra vỏ hạt dưa, "Bây giờ trên mạng không phải đang lưu hành thuê bạn trai qua mạng sao? Hay là cậu cũng lên đăng tin tuyển người thử?"

"Vậy có ổn không?"

"Không biết, bây giờ chỉ còn nước đem ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi."

Vì thế dưới sự xúi xục của quân sư máu chó Lâm Du, Hạ Chi Tình đã đăng một bài thuê bạn trai trên diễn đàn các chủ sở hữu Beicheng, nội dung bài đăng như sau:

Thượng đế nói rằng mỗi bạn nhỏ độc thân kiếp trước chính là thiên thần bị gãy cánh. Cuối năm quả là cửa ải làm khó người độc thân, vì ứng phó với chuyện bức hôn của lão Phật gia trong nhà nên mình ở đây cần thuê một người bạn trai:

Yêu cầu bề ngoài: Cao trên 1m78, đẹp trai cỡ Ngô Ngạn Tổ, cơ bụng sáu múi.

Thời gian làm việc: Từ giao thừa đến mồng bốn Tết, tổng cộng năm ngày.

Nội dung làm việc: Cùng ăn, cùng uống, cùng giả bộ đóng kịch.

Thù lao công việc: Bao ăn, bao ở, bao vé máy bay, cộng thêm năm nghìn đồng tiền hoa hồng.

Đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ, nếu bạn là một anh chàng đẹp trai, hãy nhấc điện thoại lên và thêm WeChat: xxx168 (quả táo nhỏ phát nổ), tôi đang chờ bạn trên WeChat ~~ (* ^ __ ^ *) ~~

Hạ Chi Tình vốn đang ôm hy vọng rất lớn, chỉ là bài viết vừa đăng lên chưa tới nửa tiếng liền bị người kiểm duyệt xóa, người kiểm duyệt nói rằng cô vi phạm nội quy của hội đồng quản trị, cô không phục, trên diễn đàn nhiều bài đăng giống nhau vậy sao hắn không xóa, vì sao cố ý xóa bài đăng của cô? Nhưng sau khi cô gửi câu này, ảnh đại diện của người kiểm duyệt chuyển sang màu xám, phải mất hai mươi phút sau anh ta mới trả lời: Tôi nhìn khó chịu, không được hả?

bỗng chốc lệ rơi đầy mặt, người một xui xẻo, đăng bài viết thôi mà cũng gặp phải người kiểm duyệt tùy hứng như vậy.

Người xui xẻo thì thấy nhiều rồi, nhưng xui đến thế này quả là lần đầu thấy được, Lâm Du ở trên sô pha cười đến chết đi sống lại, cô tức giận ném cái gối bay sang.

3-【2】

Đã hơn một tuần kể từ vụ va quẹt xe lần trước, cao phú soái giả kia chưa bao giờ gọi cho cô. X Hạ Chi Tình không khỏi cảm thấy may mắn và hy vọng bên kia sẽ không cần cô bồi thường, nhưng hiện thực lại một lần nữa nhắc nhở cô rằng hai chữ "may mắn" không thuộc về cô.

Hôm nay cuối tuần, cô đang nằm nghiêng ngả trên sô pha xem mấy bài viết hot trên Tianya, bỗng nhiên điện thoại reo lên hiện ra một dãy số lạ.

"Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?"

Bên kia rõ ràng dừng một chút, "Cô...... Không có lưu số di động của tôi?"

Cô trả lời thẳng thừng và rõ ràng, "Không."

"Được rồi, rất tốt!" Tống An Thần gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói câu này.

Ngày hôm đó khi có số điện thoại của cô, anh đã ghi nhớ rất kỹ, cả tuần liền đều cầm điện thoại bấm, tắt, tắt rồi bấm, sợ vội vàng quá lại gây ấn tượng xấu cho đối phương, không ngờ cô ấy thì hay rồi, không nhận ra giọng anh thì cũng thôi đi, lại còn không chịu lưu số điện thoại của anh.

Từng đợt hàn khí cách điện thoại ập vào trước mặt, Hạ Chi Tình nhịn không được rụt rụt cổ, duỗi tay muốn uống miếng nước lấy bình tĩnh.

"Hạ tiểu thư quả nhiên quý nhân hay quên chuyện, bất quá không sao, tôi nghĩ Hạ tiểu thư rất nhanh liền nhớ được bởi không phải ai cũng có cơ hội tông vào Lamborghini."

"Phốc!" Hạ Chi Tình phun một ngụm nước lên trên notebook, vì cứu lại notebook, cô liền đem notebook từ trên sô pha lăn xuống ngã chổng vó, eo đạp mạnh vào bàn trà, đau đến cô nhe răng nhếch miệng.

"Tiếng gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Alo, cô còn có đó không? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Nói chuyện, Hạ Chi Tình!" Điện thoại đầu bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó liền không có thanh âm gì nữa, Tống An Thần trong lòng hiện lên ngàn vạn loại không giả thiết không tốt.

Một hồi lâu Hạ Chi Tình mới từ trên mặt đất bò dậy, nhặt di động trên mặt đất lên, "Tôi...... Tôi không có việc gì, chỉ là té ngã một cái từ trên sô pha xuống."

Tống An Thần dừng lại bước chân đang chạy, thở hổn hển, "...... Ngu ngốc!"

"Hả, anh nói cái gì? Tôi vừa rồi nghe không rõ." Điện thoại cô bị hư rồi giờ lại rớt thêm một lần nữa càng hư nặng thêm, nghe khi được khi mất.

"Không có gì." Tống An Thần dựa vách tường ven đường, trái tim treo cao lúc này mới buông xuống, lúc này dừng lại mới phát hiện bất quá thời gian ngắn ngủn chưa tới mười phút mà anh đã ra một thân mồ hôi, không biết do bị dọa hay là do vừa rồi chạy quá nhanh.

"Ừm, cái kia...... Tôi muốn biết phí sửa xe hết bao nhiêu?"

"Gặp mặt rồi nói, nửa tiếng nữa gặp nhau ở quán cà phê C'estlavie cạnh quảng trường Du Thiên."

Cúp điện thoại, Tống An Thần phát hiện vài người qua đường đều dùng ánh mắt quái dị nhìn qua chân anh, theo ánh mắt mọi người nhìn xuống chân mới phát hiện lúc nãy gấp quá mà anh mang luôn dép ở nhà chạy ra đường.

Anh cười giễu một tiếng, xoay người bước về.

3-【3】

Hạ Chi Tình ngồi nghệch tại chỗ, trong đầu thẩn thờ lặp đi lặp lại một con số phóng đại—— 50 vạn!

Cô biết phí sửa siêu xe rất đắt, cho nên lúc trước cắn răng mà mượn Nhân Chi Sơ mười vạn, đó là đã tính dư dả ra rồi, lúc đó cô còn ngây thơ nghĩ rằng phí sửa xe mắc nhất bất quá khoảng bảy vạn, lúc đó cô sẽ lấy lại tiền dư mà tiêu xài một chút sau đó đổi điện thoại mới.

Chỉ là ai có thể nói cho cô biết 50 vạn này rốt cuộc là chuyện như thế nào? Lamborghini thì sao, tông rồi còn không phải chỉ là một đống sắt vụn sao, dựa vào cái gì mà mắc như vậy?!

Tống An Thần nhìn người ngồi ở đối diện hai mắt đăm đăm, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không dễ thấy, anh ho một chút, kiềm chế ý cười, mở miệng nói: "Hạ tiểu thư, chi phí trên hóa đơn đây cô có thể xem xem, còn số tiền này cô định khi nào trả cho tôi?"

Hạ Chi Tình thật vất vả mới khiến mắt trở lại tiêu cự, cô yên lặng nhìn vào tuấn nhan họa thủy kia của Tống An Thần, nhịn không được hoài nghi đây có phải là thủ đoạn lừa dối mới, "Tống tiên sinh, tôi muốn biết vì sao phí sửa xe này đắt như vậy?"

"Hóa đơn trên tay Hạ tiểu thư đã ghi kỹ càng tỉ mỉ từng điều khoản hạng mục."

Hạ Chí Thanh hất cằm, rầu rĩ: "Nhưng...... Tôi làm sao biết anh có cố ý ở trên đó sửa lại cho mắc hơn rồi làm sao tôi biết hóa đơn này có thật hay không."

Tống An Thần đặt ly cà phê xuống, lạnh lùng nhếch mép nói: "Ý của Hạ tiểu thư là tôi đang lừa dối? Nếu là ý này, ngay bây giờ Hạ tiểu thư có thể báo cảnh sát."

"Tôi...... Tôi không có ý đó, chỉ là 50 vạn không phải một con số nhỏ, tôi dù sao cũng phải biết rõ ràng." Giọng cô càng nói càng nhỏ, hoàn toàn không giống khí thế vừa rồi.

Đây là kết quả từ nhỏ bị Hạ Chi Sơ ức hiếp, chỉ cần đối phương khí thế cường một chút, cô liền lập tức yếu đi.

Tống An Thần mắt phượng đảo ở trên mặt cô, lời nói ra đầy hư giả và chân thực của Hạ Chi Tình quả thực đáng yêu, cực kỳ giống như thỏ con bị người bắt được, giương nanh múa vuốt, kỳ thật không có một chút lực công kích.

Anh cố nén ý muốn cười, "Hạ tiểu thư chẳng lẽ không biết vì bảo đảm chất lượng, siêu xe sau khi xảy ra va chạm sẽ đến chỗ 4s hoặc là đổi hoặc là sửa sao? Chiếc Aventador LP720-4 này là phiên bản kỷ niệm Lamborghini thành lập 50 mươi năm. Số lượng giới hạn 100 chiếc trên thế giới, giá trong nước hơn 800 vạn. Vụ va chạm của Hạ tiểu thư vào tuần trước đã khiến thân xe, cần gạt cùng với đèn xe hư tổn không giống nhau nên 50 vạn đã là giá ưu đãi sau khi giảm 20%."

Không chịu nổi, thật là không chịu nổi siêu xe mà! 50 vạn thực chất là đã giảm 20% giá ưu đãi rồi!

Hạ Chi Tình càng nghe sắc mặt càng kém, hận không thể tìm miếng đậu hủ đâm chết đi, cô thật vất vả phấn đấu trở thành người có xe có nhà trong dòng họ, chẳng lẽ vì va chạm như vậy cô đành phải bán nhà bán xe hay sao?

"Không biết Hạ tiểu thư nghe hiểu không? Nếu Hạ tiểu thư còn có bất luận hoài nghi gì, chúng ta có thể mời công ty bảo hiểm đến tiến hành giám định chuyên nghiệp, đương nhiên phí giám định là do Hạ tiểu thư trả."

"Không cần không cần." Hạ Chi Tình lắc đầu như trống bỏi, "Thực xin lỗi Tống tiên sinh, tôi biết trách nhiệm sự cố là do tôi, chỉ là...... Tôi hiện tại không có nhiều tiền như vậy."

Hạ Chi Tình dùng sức mà dụi dụi đôi mắt, dụi đến đỏ bừng, cố ý làm cho chính mình trông vô tội một chút, nhu nhược đáng thương một chút.

Chút tâm tư nhỏ này của Hạ Chi Tình sao có thể tránh được hai mắt Tống An Thần, anh cúi đầu, khóe miệng khẽ giật rồi lại ngẩng đầu lên, trên mặt bao lên một tầng sương giá, "Không có tiền? Vậy đây là cái gì?"

Tống An Sơ ném tờ giấy cuối cùng trong túi tài liệu xuống bàn, Hạ Chí Thanh đưa tay cầm lên, thoạt nhìn suýt nữa nôn ra máu! Đây không phải là thông báo thuê bạn trai của cô trên diễn đàn Beicheng sao? Làm thế nào anh ta có thể nhìn thấy nó? Và tại sao anh ta lại in nó ra?

"Không có tiền bồi thường, lại có tiền đi thuê bạn trai, Hạ tiểu thư thật nghĩ rằng người khác đều là đồ ngốc sao?"

"Không phải, Tống tiên sinh anh nghe tôi giải thích......"

"Không cần! Tôi đã chịu đủ những lời nói dối của Hạ tiểu thư rồi, chúng ta gặp nhau tại tòa đi!" Ném xuống một câu như vậy, Tống An Thần đứng lên muốn đi.

Vị trí bọn họ ngồi rất gần cửa, mắt thấy Tống An Thần muốn đi ra cửa, Hạ Chi Tình nhanh chóng đứng dậy, lon ton đi hai bước, đưa tay ra, "Không! Tống tiên sinh, đừng đi mà, hãy nghe tôi giải thích!"

"Buông ra!" Giọng anh nghe một tia ẩn nhẫn.

"Đừng mà, Tống tiên sinh, anh cho tôi thêm cơ hội đi, tôi......"

"Hạ Chi Tình, sao cô lại không e lệ như vậy!" Tống An Thần thở dài, lại mở miệng, giọng điệu ngọt như tẩm mật, "Ngoan, buông ra, đang có nhiều người nhìn đấy."

Hạ Chi Tình vốn định phản bác lại rằng cô khi nào không e lệ, còn chưa kịp mở miệng đã bị câu nói tiếp theo của anh làm cho sợ hãi, theo ánh mắt anh cúi đầu vừa nhìn thấy không khỏi 囧, cô rõ ràng là đi bắt tay áo anh, sao lại biến thành quần anh rồi >_

« Chương Trước

Chương Tiếp »

Bình Luận (0)
Comment