Đan Thần

Chương 1246

Chân thân của Côn Bằng Thái tử, ngay cả Phá Kiếp thương đâm vào cũng rất gian nan, bản thân cường hãn có thể so với Đạo khí phòng ngự, hơn nữa cực kỳ to lớn.

Nhưng hiển nhiên Trình Cung cũng không nghĩ dựa vào Thất Tinh Phá Không trảm ngăn cản Côn Bằng Thái tử, bằng không hắn liền ngưng tụ mấy trăm ngàn Thất Tinh Phá Không trảm cùng một chỗ, cũng có thể chống lại Côn Bằng Thái tử.

Hắn công kích như vậy, chính là để cho gia hoả này thay lông.

- Ha ha, đều nói Phượng Hoàng rụng lông không bằng gà, Côn Bằng ngươi rụng lông có phải còn không bằng một con vịt hay không? Ngươi biết vịt là cái gì không, chính là một tồn tại như gà ở trong thế tục, rất giống như ngươi rụng lông lúc này.

Nhìn thấy trên thân thể Côn Bằng Thái tử rụng vô số lông chim, Trình Cung vui vẻ cười to.

Hắn căn bản không tránh không né, cầm Phá Kiếp thương trong tay chính diện liều mạng.

- Ầm!

Lần thứ hai liều mạng, Trình Cung lại bị đánh bay ra hơn trăm dặm, phun ra một ngụm máu, trên người cũng có mấy chỗ vỡ vụn, bị Côn Bằng Thái tử không tiếc lấy thương đổi thương quấn chặt một hồi, vai bị thủng một lỗ máu to lớn, giờ khắc này Trình Cung thân cao mấy trăm mét, lỗ máu kia rộng đến mấy mét, xem ra khủng bố dị thường.

Nhưng năng lực hồi phục của Trình Cung càng nhanh hơn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy, huyết nhục đang nhanh chóng sống lại, khôi phục. Trình Cung đang cười, rốt cục gia hoả này không nhịn được, Côn Bằng bản thể vinh quang, Côn Bằng tộc vinh quang làm hắn thà rằng bị thương cũng phải thương tổn được mình.

Trình Cung bị đánh ra lỗ máu to lớn, Côn Bằng Thái tử kia cũng không dễ chịu, bị Phá Kiếp thương của Trình Cung đâm thủng một cái động trên thân thể.

Thế nhưng giờ khắc này Côn Bằng Thái tử căn bản không đi để ý tới, không ngờ tên khốn kiếp này đánh đồng mình với vịt ở thế tục, hắn là hậu duệ Thần thú. Dù là đang ở trên Chư Thiên, cũng có thể trực tiếp đứng ngang hàng với chúng tiên Tiên Giới, đó là tồn tại từ thời khai thiên tích địa. Hắn vẫn đáng ghét như vậy, chán ghét như vậy, giết, giết, giết hắn.

Giờ khắc này Côn Bằng Thái tử đã nằm trong cuộc, dần dần đã mất đi tự kiềm chế, cũng không còn như trước đó chờ đợi Trình Cung, luôn có một tự tin cùng bình tĩnh. Côn Bằng Đại Đế nghĩ tất cả biện pháp, giúp hắn bồi dưỡng tâm tình từ từ bị phá hỏng, tuy giờ khắc này sát ý của hắn càng nồng, chiến ý càng đủ, nhưng bất tri bất giác lại đi lên đường xưa.

Ầm… Ầm… Ầm…

Lần lượt đụng nhau, thân thể Trình Cung bị thương càng lúc càng nặng, thường thường không đợi lần trước khôi phục, Côn Bằng Thái tử lại công kích tới.

Nhưng Trình Cung hoàn toàn không sợ, hắn lấy hỏa diễm ngưu bức nhất trong thiên địa, còn có thiên kiếp mà người tu chân sợ hãi nhất rèn luyện thân thể, như vậy sao có thể dễ dàng bị hủy diệt. Trước đó trong cơ thể Trình Cung hấp thu lượng lớn lực hỏa diễm Hỏa Long, vận chuyển theo bản mạng chân hỏa của hắn, mỗi lần thân thể bị thương vận chuyển Âm Dương Vạn Vật Quyết chữa trị thân thể, cũng là một lần rèn luyện đối với thân thể.

Lần lượt cường hóa, cường hoá hơn nữa, thân thể cũng đang nhanh chóng trưởng thành trong chiến đấu.

- Mẹ nó, điên rồi. Tại sao lại như vậy?

- Côn Bằng Thái tử kia là yêu tộc a, đây cũng không phải là thời đại khai thiên tích địa, sao có người ngốc đến đụng nhau với bản thể của yêu tộc, hoàn toàn là đọ sức chính diện.

- Đúng vậy. Người tu chân mạnh mẽ nhất chính là thần thông, là pháp lực, nào có ngốc đến không cần thần thông pháp lực, đối đầu với thân thể của yêu tộc.

- Bất quá thân thể của hắn cũng thật là quá biến thái, dĩ nhiên... Dĩ nhiên thật sự có thể đánh đến hiện tại.

...

Người quan sát phía dưới đều có một cảm giác, là chưa từng thấy người tu chân biến thái như vậy, yêu tộc khôi phục bản thể, lấy thân thể làm vũ khí là bình thường. Bởi vì bọn họ là yêu tộc. Nhưng người tu chân tu luyện thần thông, pháp thuật, tuy cũng không ngừng rèn luyện thân thể, nhưng đây chỉ là thêm vào mà thôi, đến trình độ nhất định thân thể có thể ngưng tụ bất cứ lúc nào. Chỉ có thời đại khai thiên tích địa, những tồn tại trong truyền thuyết mới có thể dựa vào thân thể dời sông lấp biển, cầm Long, sát Thần.

Bây giờ không ngờ Trình Cung này dĩ nhiên... Dĩ nhiên lại dùng thân thể đi đối kháng, hơn nữa hình như hắn còn hung mãnh hơn cả Côn Bằng Thái tử, có mấy người đã nhìn ra. Vừa bắt đầu, mỗi lần va chạm Trình Cung đều bị đánh bay ra ngoài mấy trăm dặm, nhưng về sau một người một Côn Bằng đã quấn quýt lấy nhau, điên cuồng chiến đấu.

Pháp lực là cái gì, là năng lực mạnh nhất của người tu chân, có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành lực lượng bản thân đi chiến đấu, nhưng giờ khắc này Trình Cung hoàn toàn là lấy phương thức của Cự Linh tộc chiến đấu.

Thân thể bị xuyên thủng vô số lần, vô số lần bị xé rách, vô số lần bị các loại lực lượng tập kích. Mỗi một lần Trình Cung đều sẽ dùng đan dược, thôi thúc lực lượng, một bên chữa trị thân thể, một bên là quá trình cô đọng.

Giờ khắc này Trình Cung liền coi thân thể của mình là một khối kim cương bách luyện, lần lượt rèn luyện bên trong để cho nó càng cường đại hơn. Ở trong chiến đấu, bởi vì thân thể Trình Cung đủ mạnh, xưa nay chưa từng gặp qua nguy hiểm đặc biệt lớn. Coi như có cũng sẽ khôi phục rất nhanh.

Trong quá trình này, lần đầu tiên Trình Cung rèn luyện thân thể của mình mà không mượn thiên kiếp, hỏa diễm...

Áp bách trong chiến đấu, tu luyện trong chiến đấu, rốt cục làm cho thân thể của Trình Cung lại bước ra một bước. Bước ra một bước mà trước kia hắn ở trong không gian mật cảnh vẫn trì trệ không tiến.

- Ầm!

Lực lượng, lực lượng sôi trào mãnh liệt tràn ngập toàn thân, thân thể Trình Cung điên cuồng chém giết với Côn Bằng Thái tử trong khoảng cách gần này đã đạt đến cảnh giới Thuần Dương trung kỳ. Trước đó móng vuốt của Côn Bằng vẫn cắm xuyên vào trên đùi Trình Cung, hầu như phải xé rách đùi hắn, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, móng vuốt kia lại bị chấn động đến mức nổ tung, vỡ vụn.

- Cút!

Trình Cung đánh ra một quyền, một quyền mạnh mẽ cứng rắn đánh xuyên qua ngực của Côn Bằng Thái tử, đánh bay thân thể khổng lồ của Côn Bằng Thái tử đi ra ngoài.

Giờ khắc này trên người Côn Bằng Thái tử đầy vết thương, mặc dù thân thể Côn Bằng cường hãn hơn nữa, nhưng gặp phải Trình Cung so với quái vật còn quái vật hơn, hắn cũng không chịu nổi a. Then chốt nhất là, trải qua đau khổ trước đó, tâm cảnh của hắn đã rất tốt, nhưng bị Trình Cung ảnh hưởng, hơn nữa Trình Cung lại dùng phương thức này đánh thắng hắn, Côn Bằng Thái tử gần như phát điên.

Hắn là Côn Bằng Thái tử, hắn là kiêu ngạo trong yêu tộc, hắn có vinh quang và tôn nghiêm của mình, mà giờ khắc này tất cả những thứ này đều bị giẫm đạp đến không ra bộ dạng gì nữa.

Không ngờ đối phương lại dùng thân thể mà yêu tộc vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất chiến với mình, lại thắng, đây là nhục nhã trần trụi. Ngay ở trước mặt mọi người của Cửu Châu đại địa, mình làm yêu tộc mất mặt, đối phương rõ ràng còn có ý tứ mượn mình tu luyện, còn có điều gì nhục nhã hơn điều này sao, nói cách khác căn bản đối phương không nghiêm túc.

Bình Luận (0)
Comment