Đan Thần

Chương 1268.7 - Chương 1268.69

Nguyên bản Lô Quân Hạo vẫn kinh ngạc vô cùng, trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng mà biết giá trị những lời Trình Cung nói, vội vàng tập trung tinh lực ghi nhớ, đã không kịp suy nghĩ cái khác.

Nhưng Trình lão gia tử ở một bên nghe được tuy không phải hiểu hết, vì hắn không có đi qua Linh Sơn, nhưng mà từng nghe Lô Quân Hạo nói qua vô số lần.

Giờ khắc này hắn đã triệt để ngẩn người, tôn tử của hắn thật là quá thần kỳ, luôn có thể làm ra một ít chuyện khiến người ta không ngờ.

Rõ ràng hắn chưa có đi qua Linh Sơn, làm sao có khả năng hiểu rõ Linh Sơn hơn mình cùng Lô Quân Hạo, hơn nữa còn biết nhiều bí mật như vậy.

Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của hắn, những đồ vật này ở Linh Sơn, người biết cũng không có mấy, điều này cũng khó mà tin nổi đi.

Làm sao Trình lão gia tử biết những thứ này đều là những thứ Trình Cung nhớ từ kiếp trước, kể cả cấm chế trên người Cự Niêm Hải Thú Vương kia cũng là chính bản thân hắn hạ. Chỉ là sau đó hắn đã đạt đến cảnh giới chí cao vộ thượng, đã không cần những Nguyên Linh Châu kia, cũng không có đi lấy. Lúc này có lẽ đã có rất nhiều, Trình Cung cũng biết nhưng hắn chưa dùng tới, nên cũng chẳng đi lấy làm gì. Đối với kiếp trước của hắn mà nói kia chẳng tính là thứ quý giá gì. Nhưng bây giờ hắn nói như vậy, Lô Quân Hạo cũng bị dọa nhảy dựng.

Sau đó Trình Cung lại nói một ít tình huống đại khái của Linh Sơn, thậm chí bàn giao đại khái với hắn, nếu như gặp phải nguy hiểm có thể đi nơi nào, tìm ai…

Trong nháy mắt sáu canh giờ đã qua, thời khắc cuối cùng đã đến, Lô Quân Hạo mang theo vô số bí mật, tin tức cùng trọng trách, khiếp sợ không gì sánh nổi, không dám tin tưởng, khó mà tin nổi mở ra cánh cửa không gian biến mất ở Nam Chiêm Bộ Châu.

- Ông ngoại ngươi bị ngươi doạ sợ rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt lúc gần đi của Lô Quân Hạo. Trình lão gia tử không nhịn được cảm khái nói.

Tuy rằng hắn không hiểu Trình Cung nói những thứ kia đến cùng đại biểu cái gì, nhưng từ biến hóa trên mặt của Đại ca Lô Quân Hạo hắn cũng có thể đoán ra một ít, những chuyện mà Trình Cung nói bên trong sáu canh giờ qua, tuyệt đối không phải bình thường.

Trình Cung bất đắc dĩ nhún bả vai một cái: 

- Không có biện pháp, thời gian quá ngắn, nhiệm vụ trọng đại, ông ngoại là gánh vác nhiệm vụ trọng đại. Đầu tiên người nhất định phải đột phá, còn phải tăng lực lượng lên. Đến thời điểm đám người Lý Dật Phong, Lô Dực Thiên tiến vào Linh Sơn ta mới có thể hơi chút yên tâm. Linh Sơn không phải là địa phương an nhàn gì, tuy tài nguyên phong phú, nhưng cạnh tranh so với Cửu Châu đại địa càng kịch liệt hơn. Ở nơi này không ai để ý sau lưng ngươi là thế lực nào của Cửu Châu.

- Cứ thoái mái, thừa dịp tuổi còn trẻ nên làm một ít chuyện, bằng không như gia gia bây giờ ngay cả tâm cũng già, làm cái gì cũng cảm giác vô vị.

Nam Chiêm Bộ Châu thống nhất, nhưng toàn bộ Cửu Châu đại địa vẫn nằm trong chiến loạn.

Bất quá trước đó thời điểm hắn nói cùng Lô Quân Hạo, cũng không quá lo lắng, dù sao Lô Quân Hạo đã thông báo cùng Thiên Cung thần điện, mà năng lực của Trình Cung bọn họ đều thấy được. Có Trình Cung thống lĩnh Đông Bắc Đan Châu Đông Phương gia tộc, Vũ Châu Lý gia, Thiên Cung thần điện cộng với Nam Chiêm Bộ Châu, thì không ai có thể làm gì được.

Hiện tại mục tiêu của Trình Cung là nhắm thẳng vào Linh Sơn, Trình lão gia tử cũng tán thành. Chỉ là chính bản thân hắn có vẻ hơi mất hứng, không có hùng tâm tráng khi như ngày nào.

- Gia gia, trên Cửu Châu đại địa chiến loạn không ngừng, gia gia cũng không thể nói loại lời nhụt chí này.

Trong lòng Trình Cung rõ ràng cảm thụ của gia gia, tuy ở tu chân giới mà nói, tuổi của gia gia cũng chỉ là vừa mới bắt đầu. Không có tư cách được gọi là lão gia hỏa. Nhưng Trình lão gia tử vẫn không có thoát ly trạng thái thế tục, hơn nữa Trình Vũ Dương, Trình Lam chết cho hắn đả kích quá lớn. Chuyện mười mấy năm trước, hơn nữa bây giờ Trình Vũ Dương, Trình Lam chết đi, nếu như không phải bên Trình Cung vẫn làm hắn lo lắng, bận rộn theo, chỉ sợ hắn đã ngã xuống.

Loại ngã xuống này không phải thân thể phàm nhân thế tục nhiễm bệnh ngã xuống, mà là một loại trạng thái tinh thần.

Cũng đã lâu Trình Cung không có tán gẫu cùng gia gia, giờ khắc này chuyện ông ngoại coi như đã xử lý xong, những chuyện khác đều có thể tạm thời đẩy cho người khác làm, loáng một cái từ Vân Ca thành đi ra bận rộn lâu như vậy, hai ông cháu đúng là không có hảo hảo tán gẫu qua.

- Nhị thúc ra đi cũng không đau khổ, lúc đó ta giúp hắn giải quyết xong một tâm nguyện, cuối cùng chỉ là lo lắng Trình Lam một ít, nhưng hắn lại không nói ra miệng, Trình Lam ta đã giúp hắn, ta làm một ít bố trí ở trên người hắn, một khi hắn sinh ra trăm ngày chúng ta liền có thể tìm tới hắn, hơn nữa còn có thể từ từ giúp hắn khôi phục một bộ phận ký ức. Những ký ức cuối cùng kia cũng sẽ không tồn tại, còn lại là phải giáo dục hắn thật tốt một lần nữa.

Biết vì sao gia gia khổ sở, Trình Cung ngồi xuống hàn huyên cùng gia gia.

Nhấc lên Thiên Hồ Trình Vũ Dương, Trình lão gia tử không nhịn được nhẹ giọng than thở: 

- Nhị thúc của ngươi rất thông minh, đặc biệt là thông minh biểu hiện ra ở trên chiến trường thế tục, đã quá mức bình thường, ngay cả ta lúc đó thôi diễn cũng không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa hắn còn được Nhị thẩm ngươi yêu thương, có Nhị thẩm của ngươi ở bên cạnh hiệp trợ, hắn một đường đi tới cực kỳ thuận lợi, kỳ thực lần kia ở mười mấy năm trước không ai trách hắn, ta cũng không có nói hắn cái gì, chỉ là lúc đó buồn bực nói một vài câu, nhưng bản thân hắn lại không vượt qua cửa ải chính mình.

- Trình Lam này. . . cũng là tại ta, hắn khi còn bé biểu hiện ra có tài rất giống phụ thân hắn, hầu như không cần hao tâm, nên ta đặt tâm tư ở trên người của ngươi, lúc đó ngươi còn chưa mở trí, thêm vào mẹ của ngươi bởi vì chuyện mười mấy năm trước mà chết thảm, lúc đó ta cho rằng Đại ca cũng đã chết đi, ta liền hy vọng có thể bồi dưỡng ngươi thật tốt. Không nghĩ tới sau đó hắn lại. . . Aii. . .

Trình lão gia tử nói đến đây, không khỏi thở dài lần thứ hai.

- Điều này cũng không trách được gia gia, nếu như thật muốn tính toán như vậy, Trình Lam là bởi vì ta mà từng bước từng bước đi tới hiện tại bây giờ. Nhưng mà nói ngược lại, với tính cách như hắn, nếu như không phải vì ta, đến cuối cùng gặp phải hoàng đế, Vũ Thân Vương lúc đó hay là đám người Côn Bằng Thái tử bọn sau này, hắn chết như thế nào cũng không biết. Chí ít bây giờ còn có một cơ hội, chậm rãi dạy hắn cũng không sao, chờ sau một năm ta sẽ tìm được hắn, đến thời điểm đó gia gia phải nhọc công rồi.

- Ngài cũng biết bên ta nhiều chuyện, ngoại trừ Đan Thần phủ phải ổn định ở Nam Chiêm Bộ Châu ra, còn phải tiến quân Linh Sơn. Nam Chiêm Bộ Châu bên này đến thời điểm nhất định ta sẽ giao cho Trình Lam, bất quá nhân gian đế vương chỉ là trải qua nhất thời, điểm ấy phải dựa vào gia gia dẫn dắt hắn, gia gia cũng không cần suy nghĩ tiếp chuyện lúc trước, tất cả phải nhìn về tương lai.

- Hiện tại không bằng ngày suy nghĩ thật kỹ, trước lập căn cơ Nam Chiêm Bộ Châu vững chắc, đợi thời điểm Trình Lam tiếp quản sẽ không cần ưu lo, đồng thời ngẫm lại nên tôi luyện hắn như thế nào, đừng để đến thời điểm đó lại để cho tính cách của hắn phát sinh loại chuyển biến vặn vẹo này.

Nghe được lời này cua Trình Cung, nguyên bản trên mặt Trình lão gia tử rất trầm thấp, buồn bực, ngán ngẩm, không có sinh khí, dần dần bắt đầu suy tư.

Trình Cung thì lại tiếp tục nói: 

- Hơn nữa đến thời điểm đó ta không có quá nhiều thời gian dạy hắn, như vậy đi, ta sẽ lưu lại một bộ công pháp để cho Trình gia thống trị Nam Chiêm Bộ Châu, đời sau Trình gia lúc đầu sẽ học cái này, sau đó tiến vào Đan Thần phủ lại học tiếp, lúc đầu gia gia cũng phải học được cái này, như vậy mới có thể giáo dục Trình Lam cùng con cháu Trình gia khác càng tốt. Chuyện giáo dục Trình Lam như thế nào, gia gia cũng phải suy nghĩ thật kỹ, nếu như quản giáo tốt Trình Lam, ngài còn có một nhiệm vụ trọng yếu nữa.

- Nhiệm vụ trọng yếu?

Trình lão gia tử nghi hoặc nhìn Trình Cung.

Trình Cung cười nói: 

- Tôn nhi người mị lực vô hạn, người không thấy được mỹ nữ cũng khóc lóc đuổi theo ta sao, coi như ta luôn từ chối, luôn chọn lựa, nhưng cuối cùng cũng chỉ sợ là con số trên trời, aii, không có biện pháp, đến thời điểm đó ta khổ cực một chút, gia gia ngài sẽ không thiếu chắt trai đi!

- Ngươi tiểu tử thúi này, tu vi đã thể đánh giết Thuần Dương rồi, nói chuyện vẫn không có chút đứng đắn.

Trình lão gia tử bị Trình Cung làm cho tức cười, mặc dù biết đây là Trình Cung cố ý trêu chọc cho mình hài lòng, nhưng hắn cũng vẫn rất cao hứng.

- Này có quan hệ gì cùng tu vi, ta có quen một lão gia hoả bất tử, gia hoả kia tuyệt đối là dị loại trong thiên địa này, chờ có thời gian ta cùng gia gia nói một chút chuyện của hắn.

Nhìn thấy gia gia hài lòng bật cười, Trình Cung cũng cảm giác rất vui vẻ.

- Được, tốt, gia gia cũng muốn mở mang, chuyện Nam Chiêm Bộ Châu ngươi yên tâm, có ta cùng đám người Sắc Quỷ, Bàn Tử, Túy Miêu giúp ngươi cai quản.

Trình lão gia tử nói xong, chăm chú nhìn về phía Trình Cung: 

- Ngươi cũng thật sự trưởng thành, nếu như tính luôn thời gian ở trong không gian gia tốc, ta ở vào tuổi của ngươi, thì phụ thân cùng nhị thúc của ngươi đã náo loạn cả Vân Ca Thành. Linh Lung, Tiểu Tuyết, Hồng Liên đều là thục nữ, Thanh Mai kia làm nha hoàn hồi môn cũng không tồi, bình thường cũng rất hiểu chuyện. Đúng rồi, còn có Nhạc Uyển Uyển mới vừa tới, còn có Tử Yên công chúa. . .

Trình lão gia tử đúng là nghiêm túc lên, bắt đầu tính toán cho Trình Cung, để hắn mau nhanh giải quyết đại sự nhân sinh.

Lần này Trình Cung rất chăm chú ngồi xuống nghe Trình lão gia tử nói, thậm chí phân tích với hắn, bất quá chuyện hôn kỳ nên tạm thời đẩy ra sau, đối với loại hình thức này Trình lão gia tử cũng không quá lưu ý, dù sao đều không phải là tục nhân.

Đương nhiên, đối với chuyện ôm chắt trai này Trình lão gia tử rất coi trọng, chỉ là còn không thuận tiện nói thẳng, nhiều lần chỉ Trình Cung mấy lần, Trình Cung sâu sắc biểu thị mình sẽ cố gắng, đối với trước đây mình chỉ bận bịu tu luyện, luyện đan cùng những chuyện khác rất sám hối, muốn ở trên nhân sinh đại sự làm ra một chút động tác.

Hai ông cháu càng nói càng vui vẻ, sau đó Trình lão gia tử thẳng thắn lấy rượu ra Cung vừa uống vừa trò chuyện cùng Trình, trò chuyện một hồi liền tới chuyện trước đây, thời điểm Trình gia bị hoàng gia chèn ép, cho tới khi Trình Cung ra đời, Trình Cung ngang dọc Vân Ca thành...

Luôn nói để người thân của mình vui vẻ, vì họ chiến đấu rất nhiều, kỳ thực quay đầu nhìn lại, cho dù là người tu vi đến cỡ này, chỉ cần ngồi xuống đơn giản tâm sự, trò chuyện cũng là một chuyện rất vui vẻ.

Mẹ mình, Nhị thúc, Nhị thẩm đã tạ thế, Trình Lam còn phải chờ sau một năm nữa mới có thể có tin tức, cha mình chỉ có thể làm gia gia nổi giận, mà gia gia còn chưa tới trình độ bế quan tu luyện như những tu chân giả kia, không để ý tới tất cả chuyện của thế tục. Kỳ thực Trình Cung lại rất thích loại này, cho nên hắn bồi tiếp gia gia tán gẫu, coi như gia gia nói chỉ là một ít chuyện hắn đã sớm thuộc nằm lòng, hắn cũng rất nghiêm túc, cảm thấy rất hứng thú nghe.

Gia gia nói đến mấy chuyện khó chịu sẽ không nhịn được tức giận mắng, nói đến chuyện cảm động cũng sẽ không nhịn được khóc lên, uống rượu cũng dần dần say rồi. Bây giờ lực lượng của Trình lão gia tử cũng không kém, nhưng hắn không muốn đi khống chế, mà rượu Trình Cung tự mình luyện chế đủ khiến hắn uống say, cho nên hắn say rồi, say đến hát vang bài ca mà năm đó dẫn dắt một đám tướng sĩ thế tục chém giết, ầm ầm ngã xuống.

Bồi tiếp gia gia cùng nhau trò chuyện những chuyện này, nhìn tâm tình gia gia từ từ thả ra, nhìn gia gia uống say, trong lòng Trình Cung cũng rất là vui vẻ.

Một đời trước hắn không có thân nhân, đời này kỳ thực ban đầu hắn không thật sự cảm nhận được có bao nhiêu bất đồng, chỉ là người thân bên cạnh mình tốt với mình, mình cũng nên tốt lại với họ. Nhưng dần dần, tựa hồ Trình Cung lại có cảm ngộ mới.

Đặc biệt là biết mình chuyển thế đầu thai, là mẹ mình mười tháng hoài thai, từng chút từng chút trưởng thành ở Trình gia, khi gia gia vì mình không tiếc tất cả đối nghịch cùng hoàng gia, khi phụ thân ôm mình đại náo Kim Loan điện, khi Nhị thúc vì mình không tiếc lấy sinh mệnh bắn ra mũi tên kia, khi ông ngoại vì mình không tiếc vận dụng Tiên khí. . .

Đã trải qua tất cả những chuyện này, làm cho Trình Cung đối với thân nhân đã có nhận thức hoàn toàn khác nhau, người thân là một bộ phận của sinh mệnh. Đạo là cái gì, kiếp trước cảm ngộ đại đạo, Thiên Đạo, nhưng nếu như ngay cả đạo của mình cũng không rõ ràng, cái kia làm sao nói Thiên Đạo, đại đạo.

Đưa gia gia về phòng nghỉ ngơi, Trình Cung cảm giác rất thoải mái, vui vẻ.

Gia gia, phụ thân, ông ngoại, Nhị thúc thậm chí mẫu thân mình chưa từng gặp mặt, Nhị thẩm, còn có đệ đệ Trình Lam bị mình tự tay đánh giết, đưa vào chuyển thế đầu thai, bọn họ đều là người thân nhất của mình. Còn có những người yêu bên cạnh mình kia, có bọn họ mình mới cảm giác con đường đại đạo không cô độc, mới cảm giác tất cả phong phú như vậy, những cảm ngộ này là ở kiếp trước, thời điểm Trình Cung đạt đến cao nhất cũng chưa từng nắm giữ.

Có mấy người tu luyện vô tình đạo, muốn thả xuống tất cả những thứ này, tuy rằng kiếp trước Trình Cung không phải tu luyện vô tình đạo, nhưng mà chưa từng có lo lắng những chuyện này, nhưng kiếp này cho dù nói với hắn thả xuống tất cả những thứ này có thể lập tức cảm ngộ đại đạo, Trình Cung cũng sẽ không đi để ý tới, nếu như ngay cả những thứ này cũng bỏ qua, cảm ngộ đại đạo có tác dụng gì.

Cho dù có thể siêu việt thiên địa này, cho dù có thể vĩnh sinh cùng đạo, lại có ý nghĩa gì!

Kỳ thực những thứ này đều là chuyện rất xa xôi, ý niệm của Trình Cung chỉ là lóe lên sau đó khẽ lắc đầu, không nên đi sâu phương diện này.

Bình Luận (0)
Comment