Đan Thần

Chương 128


- Không tệ, không tệ.

Trình Cung ngồi trên lưng ngựa, sau khi toàn trường hoan hô, nhìn quét toàn trường lần nữa!

- Còn ai nữa không?

- Trình Cung, ngươi bất quá là một hoàn khố, ngươi tính toán cái gì, hôm nay cho ngươi biết thế nào là lợi hại...

- Đúng, hôm nay để cho chúng ta giáo huấn ngươi, cái gì gọi là dịch kỳ.

- Tự ngươi muốn chết, chúng ta khẳng định phụng bồi đến cùng, ngươi cho rằng ngươi là người nào, coi như là Kỳ Vương cũng không dám kêu gào như thế.

Sau khi Du Văn Huy đi ra, một người tiếp một người đứng lên, có thể đứng ra đều là nổi bật nhất, thậm chí Thượng Quan Hạc mới thua ở trận trước cũng đứng vào.

Thượng Quan Hạc không có lên tiếng, bởi vì bản thân hắn cũng đã báo danh trận đấu dịch kỳ, vừa rồi hắn chuẩn bị thắng xong sẽ tới, hiện tại vừa vặn.

Giờ phút này tất cả mọi người đã đồng ý, không cần người khác nói, đã có một ít người tự động mở ra sân bãi chính giữa. Rất nhiều người đã đi đến bàn cờ, Trình Cung thì nhẹ nhàng thúc ngựa đi đến trước.

Theo Chu Hoằng đi qua, từ đầu đến cuối Trình Cung cũng không có nhìn Chu Hoằng, này làm cho Chu Hoằng muốn bạo tạc nổ tung. Này nếu đổi thành người khác, đã sớm bạo nộ rồi, mặc kệ cái gì cứ động thủ trước.

Nhưng Chu Hoằng không có, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đồng ý, nếu như hắn ngăn trở mà nói, sự tình có thể to lắm. Trách nhiệm này hắn đảm đương không nổi, trong lòng của hắn hối hận a, sớm biết như vậy vừa rồi vừa lên là trực tiếp động thủ thật tốt ah.

Tại sao phải nói với hắn nhiều như vậy, đáng hận, hiện tại cục diện đã bị hắn làm thành như vậy. Bất quá đánh chết Chu Hoằng hắn cũng không tin Trình Cung có thể thắng, vô tri tiểu nhi, cho dù tài đánh cờ của ngươi cao hơn đệ đệ Trình Lam, cho dù ngươi là Kỳ Vương cũng không có thể thắng dưới loại tình huống này.

...

Theo trận đấu bắt đầu, bốn người Chu Dật Phàm, Trình Lam, Lôi Hạo Uy, Âu Dương Ngọc Bảo đã ngồi ở vị trí của bọn hắn, đang ở trung ương cao cao tại thượng, có thể chứng kiến một ít tình huống rất xa, nhưng mà vì khoảng cách quá xa, thấy cũng không rõ ràng lắm.

Những người khác xem bọn hắn cũng là như thế, giống như xem hoa trong sương mù, nhìn không thấy rõ ràng. Bọn hắn cần phải ở chỗ này tĩnh tọa một ngày, bản thân cái này chính là một cơ hội ma luyện tâm trí.

- Bên kia tại sao lại náo loạn lên, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Âu Dương Ngọc Bảo dùng khăn tay nhẹ nhàng che, nhiều người như vậy, không khí cũng trở nên không sạch sẽ.

Trình Lam cũng cau mày:

- Hình như bốn người bọn họ đi qua.

- Vừa mới nhận được tin tức, Trình Cung ở trận đấu đàn khảy bảy âm, khiến cho oanh động. Nghe nói có thể thông thuận âm dương chi khí, trước mắt những giám khảo kia đang thương nghị muốn xử lý như thế nào, cũng đã báo cáo cho gia gia cùng các vị đánh giá. Đến hiện tại, vị đại thiếu này lại muốn một người giao đấu với tất cả người có can đảm khiêu chiến, nhượng hai nước, mỗi lần đánh cờ không cao hơn mười tức, thua một ván là thua hết, không chỉ như thế, hai trận sau cũng sẽ bỏ quyền. Hôm nay đã làm nhiều người tức giận, hiện tại đang chuẩn bị bắt đầu.

Chu Dật Phàm bây giờ là chủ sự Chu gia, nếu như ngay cả sự tình trong nhà mình cũng không biết, vậy thì xảy ra vấn đề lớn.

Toàn bộ sân thi đấu có chuyện gì, đều có người bí mật truyền âm cho hắn, cho nên hắn tùy thời khống chế được cục diện.

Nhượng hai nước, mỗi lần đánh cờ không cao hơn mười tức, một người đối kháng hơn mười người, còn thua một bàn là thua toàn bộ. Hắn thật sự cho mình là thần sao, hắn cho là mình không gì làm không được sao, ngu ngốc, tên điên.

Trong nội tâm Trình Lam thầm mắng, coi như mình cũng không dám đồng thời đánh cùng hơn mười người mà cam đoan thắng.

Dù sao chỗ đó có ít người xác thực rất lợi hại, Du Văn Huy, Thượng Quan Hạc đều là nhân tài kiệt xuất trong đó, mình muốn thắng bọn hắn cũng phải phí chút ít khí lực, vậy mà hắn hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này.

- Lợi hại, thật sự là lợi hại.

Âu Dương Bảo Ngọc sợ hãi than nói:

- Chưa thấy qua người lợi hại như vậy, xem ra bốn người chúng ta thêm cùng một chỗ cũng không hung hăng càn quấy bằng hắn, thật không biết hắn lấy tin tưởng ở đâu ra, sao không biết xấu hổ nói ra miệng. Bất quá cũng phải, hắn là đứng đầu đế đô Tứ đại hại, tự nhiên da mặt phải dày hơn chúng ta. Trình Lam, Trình gia các ngươi thế hệ này thật sự là đi hai cái cực đoan ah!

- Hừ!

Trình Lam hừ lạnh nói:

- Mất mặt xấu hổ, Trình gia chúng ta không có loại phá gia chi tử như hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày...

Trình Lam chưa nói nửa câu sau, nhưng mà ai cũng biết. Trong nội tâm Trình Lam không ngừng gào thét, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đuổi tên ngu ngốc này ra khỏi Trình gia, cho đến lúc đó, ta muốn cho hắn biết không có Trình gia che chở, hắn chó má cũng không phải, hắn cái gì cũng không phải. Gia gia quả thực già nên hồ đồ rồi, đầu có vấn đề, sự tình gì cũng che chở hắn, chẳng phân biệt được tốt xấu, hắn đã không thích hợp chưởng quản Trình gia, Trình gia chỉ có mình mới có thể tiếp quản.

- Thông thuận âm dương chi khí.

Chu Dật Phàm thì nhẹ nhàng, thật không nghĩ tới, vậy mà hắn hiểu được bảy âm đến được thông thuận âm dương chi khí, nếu như không phải gần đây mình có tăng lên, chỉ sợ cũng rất khó làm được ah. Bất quá, chỉ dựa vào có thể thông thuận âm dương chi khí muốn thắng mình còn kém rất nhiều, nếu như mình không được truyền thừa kia, có lẽ sẽ thất bại, hiện tại…

Chu Dật Phàm nghĩ vậy, ngẩng đầu nhìn không xa cách đó, chỗ kia là địa phương gia gia ngồi quan sát trận đấu, bình phán trận đấu. Bởi vì hắn biết rõ, hôm nay ngoại trừ gia gia ra, còn có một vị đại nhân vật rất trọng yếu.

- Ngươi thấy thế nào?

- Nhìn không thấu, đại khái là tuổi già, có chút hồ đồ rồi.

Giờ phút này ở trong tràng dịch kỳ, bởi vì người quá nhiều, căn bản không có biện pháp đi lên, phải biết rằng chung quanh một bàn cờ tối đa có thể được hơn mười người chứng kiến. Cho nên cuối cùng chỉ chọn ra mười đại biểu, đương nhiên là Du Văn Huy, Thượng Quan Hạc...biểu hiện ưu tú nhất, bình thường đã là danh dương Vân Ca Thành.

Từng bàn cờ cực lớn cao tới năm mét, đây là bàn cờ dùng sắt tạo thành, sau đó dùng khoáng thạch có tính dính đặc thù làm quân cờ, có thể dựng thẳng lên. Như vậy mấy ngàn người chung quanh một bàn cờ có thể chứng kiến, mười bàn cờ này nằm ở trung tâm, thời điểm những người này không thấy bên trên bàn cờ mình có động tĩnh, sẽ ngắm nhìn chỗ xa, nhìn xem Trình Cung cỡi ngựa, còn có tổng cộng hai mươi bảy tên đã dọn xong quân cờ muốn nghênh chiến cùng Trình Cung.

Tuy những tài tử này vô cùng khinh bỉ Trình Cung, nhưng không có khách khí, hiện tại bọn hắn muốn thắng, trước thắng nói sau.

Bởi vì trước kia Trình Cung nói là thực, trong bọn họ chẳng những đều cược tiền, rất nhiều người thậm chí thế chấp gia sản đặt cược, bởi vì đánh chết bọn hắn cũng không tin đứng đầu đế đô Tứ đại hại, đế đô đệ nhất quần là áo lượt phá gia chi tử có thể một người độc tài quán quân giải thi đấu tứ đại tài tử.

Giờ phút này trận đấu đã bắt đầu, sở dĩ dịch kỳ xưng là dịch, bời vì tuy quy tắc đơn giản mà biến hóa vô cùng, bác đại tinh thâm, huyền diệu vô cùng, các triều đại đổi thay, vô số người đi học tập tìm hiểu, đều cho rằng tuyệt không phải người trí tuệ có khả năng hiểu thấu đáo.

Với tư cách văn hóa thần lưu cho người, thiên cổ đến nay, bao nhiêu đế vương, tướng lãnh, văn nhân, phố phường áo vải làm không biết mệt, cũng diễn dịch ra bao nhiêu giai thoại Truyền Kỳ, đẹp văn thi phú, thậm chí binh thư.

Vô số người đem tin lực cả đời đặt vào nó, cũng khó cảm ngộ một phần vạn biến hóa. Trình Cung không tính quá am hiểu, nhưng trước kia cũng có vài thập niên nghiên cứu qua, những cái này huyền diệu vô cùng,

Đồ vật có thể trợ giúp đột phá cảnh giới hắn đều đọc lướt qua. Chẳng qua là lúc đó người thi đấu cùng hắn được xưng là tồn tại dùng cờ nhập thánh, cộng thêm trí tuệ cùng tinh thần lực của Trình Cung, tuy tự nhận là không tinh nghiên cứu thoáng một phát, cũng không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng được.

Hai mươi bảy bàn cờ, trong tay Trình Cung có một nhánh cây, này có thể làm cho hắn không cần xuống ngựa cũng có thể chỉ vào vị trí trên bàn cờ.

- Cạch cạch cạch

Tiếng vó ngựa không vội không chậm, nhưng thanh âm cũng không có đình chỉ, mỗi lần Trình Cung chỉ là vừa đi thoáng qua là đặt cờ, giống như là có người dày công tính toán qua nói cho hắn biết vậy.

Mỗi người cách xa nhau hai đến ba mét, khoảng cách hơn trăm mét có một loạt hai mươi bảy người ngồi ở chỗ kia.

Mỗi người đều nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, quên mất hết thảy bên ngoài. Nếu như không thể nhanh dung nhập trong đó, cái kia chỉ sợ ngay cả nhập môn cũng không đạt được, giờ phút này trong đầu bọn hắn chỉ có cuộc, không có mặt khác.

Bắt đầu còn rất nhanh, cơ hồ Trình Cung không ngừng hạ cờ, nhưng mà thời gian dần trôi qua, có ít người bắt đầu suy tư, đôi khi Trình Cung tới hắn còn không có xuống, Trình Cung liền trực tiếp đi qua tìm tên khác.

Con ngựa Trình Cung đang đi tới đi lui, chân phát ra thanh âm như là trong nội tâm người.

- Ah tại sao có thể như vậy, đại Long của ta.

Cả đầu đại Long bị nuốt mất, người kia kinh hô một tiếng, bị nốc-ao trước nhất.

- Hắn nghĩ ra như thế nào, sao ta không nghĩ tới.

- Cái này đã xong...

- Lâu, thua...

Một tên tiếp theo một tên thua trận, có mấy cái mất hồn chán nản nhìn chằm chằm vào bàn cờ, như là nhập ma, hiển nhiên không dám tin đây là thật sự. Đến cuối cùng dần dần nhìn ra kỳ nghệ cao thấp, không là vì cái khác, chỉ là ai cầm cự với Trình Cung lâu nhất.

- Bội phục, Thượng Quan Hạc thua tâm phục khẩu phục, ngày sau đến nhà thỉnh giáo mong rằng chỉ giáo cho.

Thượng Quan Hạc là người thua đếm ngược thứ hai, sau khi hắn đứng dậy cung kính khom người thi lễ.

Giờ phút này Trình Cung đứng ở trước mặt hắn cùng Du Văn Huy, nghe được hắn nói cười nói:

- Trong nhà rất nhàm chán, ngày nào đó ngươi bao một hoa thuyền có lẽ ta có hứng thú.

- Một lời đã định.

Thượng Quan Hạc là cái loại chính thức truy cầu Cầm, Kỳ, nghe xong lập tức đáp ứng.

- Một lời đã định. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trình Cung nói xong, trong lúc đã xuất hiện giấy cùng bút, trực tiếp viết vài câu ném cho Sắc Quỷ sau lưng.

- Ngươi chậm rãi chơi cùng hắn, phía dưới hắn hạ quân cờ gì, ngươi cứ làm như ta viết.

Trình Cung nói xong, hướng về phía Thượng Quan Hạc chắp tay ôm quyền, trực tiếp thúc ngựa ly khai!
Bình Luận (0)
Comment