Đan Thần

Chương 17


Mặc dù vừa rồi Tống Phúc cùng Túy Miêu không có tổn thương lớn, nhưng vết thương nhỏ thì không ít, hơn nữa vừa rồi đều là bị Âu Dương Ngọc Hải cùng Chu Văn Thải khi dễ, hiện tại có cơ hội tự nhiên sẽ không bỏ qua. Âu Dương Ngọc Hải bị Trình Cung ném trên mặt đất, co rúc ở chỗ kia không đứng dậy nổi, bị Tống Phúc cùng Túy Miêu đi lên đánh một chầu.

- Đại thiếu, khi nào thì ngươi trở nên mạnh như vậy, quá hung hãn rồi.

Lúc này Đỗ Thân cũng đã tiến đến, thời điểm đi ngang qua Chu Văn Thải, thấy hắn hai tay ôm đầu cũng không thấy được gì, Đỗ Thân đi đến bên cạnh Trình Cung nhỏ giọng nói:

- Đại thiếu, bên ngoài có rất nhiều người nhìn xem, nếu không kéo bọn chúng tới bên cạnh đi.

- Ngươi còn biết chú ý hình tượng sao.

Trình Cung bị chọc cười nói:

- Chúng ta là ai, Vân Ca Thành Tứ đại hại, như vậy rất phù hợp thân phận cùng địa vị của chúng ta, hơn nữa ngươi không cảm giác tất cả mọi người thấy bọn hắn bị đánh rất thoải mái sao?

Đỗ Thân vuốt cái bụng của mình, nhìn người vây xem bên ngoài nghị luận nhao nhao, thủ hạ của Chu Văn Thải cùng Âu Dương Ngọc Hải ở bên ngoài lo lắng suông, cũng không dám tiến đến, nghĩ tới trước kia bọn hắn đột nhiên tiến đến, hung hăng càn quấy cùng khiêu khích, lập tức gật đầu:

- Ân, cảm giác xác thực không tồi, rất thoải mái.

- Đại thiếu, còn có một tin tức, gần đây Chu Văn Thải tiến vào cung mấy lần, hình như đi rất gần cùng Tử Yên công chúa, vừa rồi ta phát hiện trong đám thủ hạ của hắn thậm chí có một người ta không biết, người kia không giống như là người địa phương, thậm chí không giống người Lam Vân đế quốc, trên người mang theo cảm giác rất cổ quái. Cộng thêm chuyện cổ quái trước kia, ta còn tưởng rằng hắn muốn giúp Âu Dương Ngọc Hải đối phó Túy Miêu, hiện tại xem ra có chút không đúng. Lúc đó, bọn hắn giống như cố ý kéo dài thời gian để ta đi cầu viện, nếu không phải đại thiếu ngươi xuất kỳ bất ý, ta nghĩ phía sau cần phải có tiết mục khác.

Bàn Tử cười ha hả đứng ở nơi đó, cái bụng to tướng không ngừng run động, trong tai Trình Cung đã nghe được một thanh âm.

Bị gia tộc khu trục, Bàn Tử ở bên ngoài trà trộn vài năm, tuy không thích tu luyện, nhưng các tạp học thì hắn lại rất thích. Dưới tình huống bình thường, ít nhất phải đạt tới Tẩy Tủy kỳ mới có thể học tập công pháp truyền âm, hơn nữa cũng có hạn chế khoảng cách, trừ khi đến Thoát Tục kỳ mới có thể thông qua tinh thần lực tiến hành trao đổi đơn giản. Nhưng Bàn Tử lại học xong thần thông này, không cần dùng miệng nói chuyện, vẫn có thể làm được hiệu quả truyền âm, tuy chỉ có thể ở trong phạm vi hai mét, nhưng cũng rất kỳ lạ.

- Ân!

Trình Cung nói một tiếng, như là chuyện gì cũng không có phát sinh, tiếp tục nhìn phía trước.

Đỗ Thân trừng mắt nhìn, thay đổi, đại thiếu thật sự không giống với lúc trước, chẳng những lực lượng mạnh hơn, cảm giác động thủ so với Mãnh Hổ còn hung, càng có sát khí. Còn trước kia Trình Cung giết chết Trương Càn, chẳng lẽ trước kia đại thiếu một mực cố ý ít xuất hiện, lần này bởi vì sự tình công chúa mà thay đổi, Ân, rất có loại khả năng này.

- Hô... Hô...

Tống Phúc đánh vài cái, mình đã không có khí lực gì rồi, ngồi lên chỗ mà Chu Văn Thải ngồi lúc nãy, miệng thở phì phò.

Về phần Túy Miêu, hắn đánh rất hung ác, nhưng khí lực của hắn cũng hết theo rất nhanh.

Hai người này cũng quá phế vật đi a, một hồi nên cẩn thận kiểm tra thoáng một phát xem Lôi Hạo Thiên bị quái bệnh gì, thuận tiện nhìn xem thân thể Tống Phúc đến cùng xảy ra chuyện gì.

- Trình Cung, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không để yên cho ngươi...

Âu Dương Ngọc Hải nhìn Trình Cung, giọng căm hận nói.

- BA~!

Trình Cung trực tiếp cầm một ấm trà tràn đầy nước nện vào đầu hắn, nện đến hắn bụm lấy đầu kêu thảm một tiếng, cũng không dám ở đằng kia nói ngoan thoại nữa.

Miệng Chu Văn Thải đầy máu, tổn thương ở địa phương khác cũng không phải nặng, hắn bị đánh gãy hai cái răng, lấy tay cầm hai cái răng bị gãy, nhìn Trình Cung nói:

- Hôm nay... ngươi thắng, chúng ta có thể đi được chưa.

Người trẻ tuổi của các đại gia tộc ở giữa tranh đấu rất nhiều, cũng rất bình thường, chỉ cần không nguy hiểm tánh mạng, trong nhà sẽ không nói cái gì, đương nhiên, ngươi phải có thực lực, thế lực ngang nhau mới được. Loại chuyện này, mỗi người đều trải qua.

- Có thể.

Trình Cung rất sung sướng đáp ứng, thời điểm bọn hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài, hắn chậm rãi mở miệng nói:

- Cứ như vậy xám xịt rời đi, như vậy sẽ ném đi thể diện của Chu gia cùng Âu Dương gia các ngươi, nhiều người như vậy nhìn vào, đừng nói ta không cho các ngươi cơ hội, đại thiếu ta gần đây nhiều tiền xài không hết, ta cho các ngươi một cơ hội, thế nào, có muốn đánh bạc một ván không?

Bắt chéo hai chân, tay vuốt vuốt ngọc bội tùy thân, thoại ngữ vô cùng đắc ý, hung hăng càn quấy, tuyệt đối là tư thế quần là áo lượt.

Đại thiếu vẫn là đại thiếu, phong phạm, bản chất vẫn còn ah. Lời nói này, là thời điểm có cảm giác thống khoái. Bàn Tử cùng Tống Phúc nghe xong, đều bắt đầu cười theo. Có Đỗ Thân ở đây, Trình Cung nói đánh bạc cùng người khác, cái kia tuyệt đối là mùa đông khắc nghiệt giội nước lạnh, đùa chết người không đền mạng.

- Ngươi cho mình thông minh, coi người khác đều là người ngu ah, đánh bạc với các ngươi?

Âu Dương Ngọc Hải đứng dậy, tức giận nói. Hiện tại ngay cả người nơi khác cũng biết đến Vân Ca Thành không thể đánh bạc cùng Bàn Tử, huống chi bọn hắn.

Chu Văn Thải thì nhổ ra vài bún máu, miệng đầy mùi máu tươi, làm cho hắn có một cảm giác muốn ói. Hắn là văn sinh, từ nhỏ tập văn, tuy trước kia cũng tranh chấp cùng người khác, nhưng đều là người phía dưới đánh nhau, hắn đều tránh đi, chưa bao giờ tự mình động thủ, bị người đánh thảm như vậy còn là lần đầu tiên. Cái này còn không phải đáng tiếc nhất, đáng tiếc nhất là kế hoạch của mình chết non, Trình Cung, ngươi chờ cho bổn thiếu gia, việc này còn chưa xong đâu.

- A...

Trình Cung nhẹ giọng cười nói:

- Nói là cho các ngươi một cơ hội, tự nhiên sẽ không theo các ngươi đánh bạc, xúc xắc hoặc là tán gái rồi, các ngươi nghĩ rằng đám các ngươi là bổn thiếu gia, ngay cả công chúa sau này là người của ta, ta cũng dám ăn trước sao. Các ngươi không phải tự xưng là tài văn chương phong lưu đấy ư, cầm, kỳ, thư, họa, thi từ, ca phú, đối vần, tùy các ngươi lựa chọn, nếu như không dám đánh bạc cùng bổn thiếu gia, về sau cũng đừng tự xưng tài tử, về nhà sanh con đi thôi.

- Ngươi nói bậy...

Chu Văn Thải đã muốn đi ra nghe nói như thế, toàn thân tức giận đến phát run, đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Trình Cung giận dữ hét:

- Trình Cung, ngươi không được ở đâu nói bậy làm bẩn thanh danh trong sạch của Tử Yên công chúa, công chúa căn bản không có phát sinh chuyện gì với ngươi, Tử Yên công chúa là người của ngươi, ngươi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ngươi nằm mơ đi thôi. Thi từ ca phú, ngươi cũng xứng nói cùng ta, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng, chỉ bằng quần là áo lượt phá gia chi tử như ngươi cũng muốn so cùng ta, tốt, ta nhìn ngươi có bao nhiêu tiền để thua.

Chu Văn Thải tức giận nói xong còn không có cảm giác cái gì, lại đột nhiên phát hiện Trình Cung nở nụ cười, cười rất vui vẻ cùng gian trá. Mặc kệ hắn gian trá như thế nào, nếu so thi từ ca phú, Chu Văn Thải rất có lòng tin, nhưng sau đó đột nhiên nghe được người chung quanh nghị luận, đầu óc của hắn oanh một tiếng, thiếu chút nữa nổ tung.

- Các ngươi có nghe hay không, hắn mới vừa nói cái gì, chẳng lẽ Tử Yên công chúa cùng Trình đại thiếu kia là...

- Quá nóng nảy rồi, thiên đại tin tức, tuyệt đối oanh động đế đô...

- Không thể nào, sao Tử Yên công chúa lại thích một đại thiếu quần là áo lượt như vậy, còn hiến thân cho hắn.

- Không có khả năng, Tử Yên công chúa tuyệt đối không có khả năng phát sinh sự tình như vậy cùng Trình Cung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

...

Chuyện cưỡng gian công chúa này chỉ có số ít gia tộc biết rõ, người bình thường sao biết được, nhưng cái này lại đặc sắc rồi. Một cái bẫy nho nhỏ, làm cho Chu Văn Thải hô lên lời này, trong đầu Trình Cung nhớ tới Tử Yên công chúa hai tay ôm ngực, ánh mắt tỉnh táo khàn giọng la khóc, trong lòng Trình Cung tự nhủ đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu, ngươi muốn chơi cùng bổn thiếu gia, ta đây chậm rãi chơi với ngươi.

- Chu đại thiếu, cầm kỳ thư họa thi từ, ca phú ngươi tùy tiện chọn đi, về phần tiền đặt cược...

Trình Cung cười mỉm khiêu khích nhìn Chu Văn Thải, Chu Văn Thải này vừa nhắc tới Tử Yên công chúa thì kích động như vậy, không phải thầm mến đã lâu thì là bị đầu độc. Cũng chính bởi vì như thế, Trình Cung mới thiết kế cho hắn một bẩy rập nho nhỏ cho hắn nhảy vào, Chu Văn Thải vốn chỉ là phẫn nộ, sau khi nói ra lời này, nghe được bên cạnh có vô số người sợ hãi thán phục cùng thanh âm nghị luận, trong đầu hắn trống rỗng.

Đã xong, cái này đã xong, chuyện này vốn chỉ là truyền lưu trong giới thượng tầng Vân Ca Thành, người phía dưới cũng không biết, hiện tại cả thiên hạ đều biết, không chỉ là hao tổn hình tượng Tử Yên công chúa, ngay cả thể diện của hoàng gia cũng mất hết rồi. Trở về đối mặt với trưởng bối gia tộc chất vấn như thế nào, đối mặt với Tử Yên công chúa như thế nào, hoàng gia có thể bởi vì vậy mà trừng phạt hay không. Trong nháy mắt Chu Văn Thải như rớt vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt, đầu trống rỗng.

- Như thế nào, không có can đảm sao, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú tùy ngươi chọn, vậy mà ngươi cũng không dám hạ tiền đặt cược, có phải sợ tiền đặt cược quá lớn chịu không nỗi hay không.

Trình Cung vô cùng hung hăng càn quấy cười nói:

- Yên tâm, bản đại thiếu sẽ không bắt buộc ngươi đánh bạc cái khác, càng không để cho ngươi cởi chuồng trở về, nếu như ngay cả ít tiền cũng thua không nổi, vậy sau này ngươi cũng không cần ở lại Vân Ca Thành, tìm địa phương ở nông thôn dưỡng lão được rồi.

Chu Văn Thải như rớt vào hầm băng đột nhiên hai mắt tỏa sáng, trong đầu không ngừng hồi tưởng đến lời nói của Trình Cung, đúng vậy, sao mình không nghĩ tới. Hôm nay cho dù không thể phế bỏ Trình Cung này, nhưng mình hoàn toàn có thể cho hắn thua rất thảm, mất mặt xấu hổ, đến lúc đó Tử Yên công chúa cao hứng, vậy cái gì cũng xử lý tốt rồi.

Trong nội tâm Chu Văn Thải dấy lên hi vọng lần nữa, nhìn hằm hằm vào Trình Cung:

- Nếu thật là ngươi muốn so thư pháp cùng ta mà nói, ta chẳng những lấy hết hai mươi mấy vạn lượng bạc trên người, còn bồi cả Bảo Ngọc gia truyền của ta. Hơn nữa ta còn muốn đánh bạc với ngươi, ai thua phải cởi sạch quần áo nhảy xuống sông, một mực bơi lội ly khai Hoa Thuyền Phố này. Trình Cung, chỉ sợ ngươi không có can đảm đánh bạc?

- Wow, lúc này có thể chơi lớn hơn...

- Trình Cung sẽ không so đâu rồi, so ăn uống, chơi gái, đánh bạc hắn sẽ không ngại, nhưng so thư pháp, ngươi cho rằng hắn là Trình Lam sao.

- Nghe nói Chu Văn Thải này bái phỏng rất nhiều danh sư, đứng đầu Tứ đại tài tử Chu Dật Phàm là biểu ca của hắn, ở trong trẻ tuổi đế đô cũng có thể bài danh Top 10, đừng nói Trình Cung, ngoại trừ Tứ đại tài tử, đế đô có thể thắng hắn không có mấy cái.

- Tùy thân mang theo hai mươi mấy vạn lượng bạc, quả nhiên không hỗ là công tử đại gia tộc.

...

Cuối cùng Chu Văn Thải cơ hồ là lớn tiếng, khiêu chiến gào thét đi ra, hai mắt như sắp phun lửa nhìn chằm chằm vào Trình Cung, ánh mắt khiêu khích. So cái khác không được, so thư pháp hắn có lòng tin tuyệt đối, Trình Cung này cũng không phải là Trình Lam, hắn còn muốn so thư pháp cùng mình.

- Ân...

Trình Cung bắt chéo hai chân, tay vuốt vuốt ngọc bội, có chút do dự.

Trình Cung do dự như vậy, Chu Văn Thải càng hưng phấn:

- Như thế nào, không phải mới vừa rồi ngươi rất hung hăng càn quấy sao, hiện tại sợ rồi ư, không dám đánh bạc, ngươi có phải nam nhân hay không, vừa rồi ngươi nói tất cả mọi người đều nghe được tinh tường, đường đường Trình đại thiếu, nói được làm không được, cái kia thật có thể ném đi tên tuổi Trình lão gia tử rồi.

Tống Phúc nghe Chu Văn Thải nói xong khẽ nhíu mày, bọn hắn đồng lứa náo như thế nào đều được, nhưng mà bình thường rất ít dính dấp tới trưởng bối, nhất là tồn tại như Trình lão gia tử. Xem ra Chu Văn Thải rất cấp bách, nói cái gì cũng có, nếu không phải xem đại thiếu giống như có mưu đồ, Tống Phúc thật muốn xông lên giáo huấn Chu Văn Thải thoáng một phát, dù sao hắn nghỉ ngơi cả buổi cũng đã khỏe lại.

Trình Cung nở nụ cười, cười đến vô cùng bất đắc dĩ:

- Ta thực không muốn đánh bạc với ngươi, nói thật, nếu như theo như ngươi nói, người nọ gánh không nổi. Ngươi hỏi một chút, thân phận địa vị như chúng ta, đi ra ngoài không mang theo mấy trăm vạn lượng bạc, lại không biết xấu hổ nói ra. Hai mươi mấy vạn lượng bạc, quá ít, quá ít, ngươi còn có cái khác hay không, khế đất, đồ cổ, tranh chữ, nếu không có ghi phiếu nợ cũng được.

- Không dám đánh cuộc thì tìm lấy cớ này, thật mất mặt.

- Nhìn hắn như thế kia, còn dám nâng tiền đánh bạc.

- Mấy trăm vạn lượng, hắn cũng không sợ gió lớn đau đầu lưỡi.

...

Người nơi này tương đối ủng hộ Chu Văn Thải nhiều một ít, nghe Trình Cung nói lời này, bọn họ nói cái gì cũng có, Chu Văn Thải càng lộ ra thần sắc xem thường.

Trình Cung nói xong giương mắt nhìn thoáng qua Bàn Tử, cái gì cũng không cần nói, tuy Bàn Tử không rõ Trình Cung đến cùng muốn làm gì, nhưng nhận được ám chỉ lập tức vỗ cái bụng.

- Đến, đến, ta làm cái, tỉ lệ đặt cược một bồi một, ai muốn đặt cược nhanh tới đây.

Đỗ Thân đã nhiều năm không có cơ hội đánh bạc, lúc này thanh âm vừa ra, khí thế kia, trạng thái kia lập tức trở về, mà hắn vừa lên tiếng, trên đường có vài người giống như đi dạo phố, giờ phút này cả đám đều thuần thục lấy giấy bút, vẻ mặt tươi cười nhìn các tài tử vây xem, cái ý tứ kia là, đến đây đi, khai mở đánh bạc a.
Bình Luận (0)
Comment