Đan Thần

Chương 207


Trừ thời điểm chiến tranh động viên toàn thành, thì có rất ít khi ban bố thánh chỉ không cho những người khác cơ hội phản đối, trực tiếp để gạo nấu thành cơm như thế. Phải biết rằng coi như là hoàng tử Hoàng tôn, cũng không phải nói phong vương là có thể phong vương, nhất là phong Thân Vương, hơn nữa còn là công phong.

Đệ tử hoàng gia Lam Vân Đế Quốc có công phong, ân phong, khảo thí để phong tước khác, nhưng công phong trở thành Thân Vương thì nhân số cực nhỏ, có tư cách thừa kế. Ân phong là quốc gia có quốc khánh hay gì đó, lúc này sẽ phong thưởng cho một ít người lên cấp, khảo thí để phong tước là tiến hành khảo hạch đối với một ít đệ tử tôn thất, hàng năm đều có. Nếu như không đạt được gì, sẽ trở thành tôn thất nhàn tản, cùng dân chúng bình thường không có khác nhau chút nào.

- Văn võ bá quan quỳ nghênh tiếp, kiêu ngạo thật lớn, khí phái thật lớn ah.

Cảm nhận được Hoàng đế có chút ý đồ, Sắc Quỷ rất khó chịu nói.

- Quỳ, hắn tính toán gì đây, thật không biết Hoàng đế muốn thế nào, chẳng lẽ hắn muốn đổi Thái tử.

Bọn người Bàn Tử đều là nhân vật coi trời bằng vung, trước kia ở trên đại điện Vân Đan Tông, nhìn thấy hoàng thượng đều giả bộ như nhìn không thấy, đừng nói chi là Thất hoàng tử.

- Thất hoàng tử. . .

Trên tay Mãnh Hổ tản ra lôi quang, nắm chặt Lôi Mộc Thương. Đối với Thất hoàng tử được xưng đệ nhất cao thủ tuổi trẻ Vân Ca Thành này, trước kia hắn không có tư cách khiêu chiến, nhưng mà hiện tại hắn đã có xúc động muốn khiêu chiến.

- Bàn Tử, ngươi nói sai rồi, Sắc Quỷ, ta nhớ không lầm hình như có hai vị Vũ Thân Vương a?

Trình Cung nghe Bàn Tử nói, hắn cười nhạt một tiếng khoát tay áo.

- Ân!

Sắc Quỷ gật đầu diễn giải:

- Trong lịch sử Lam Vân Đế Quốc tổng cộng có hai vị Vũ Thân Vương, một vị là năm đó theo Thái tổ chinh chiến thiên hạ, xưng là đệ nhất cường giả, nghe nói thời điểm thành lập nước hắn đã đạt đến cảnh giới thần tiên lục địa, về sau quy ẩn biến mất. Một vị khác nghe nói là hậu đại của một vị hoàng thân, không nơi nương tựa, đã không có bất luận tước vị gì còn nghèo rớt mùng tơi, người khác đều nói lúc ấy hắn đã tự sát, nhưng năm đó thời điểm Lam Vân Đế Quốc bị một Yêu Long cường đại công kích, hắn đột nhiên xuất hiện, một lần hành động đánh chết Yêu Long kia, đám hậu nhân bọn họ mới biết được, hắn là người năm đó mà tất cả mọi người cho rằng đã tự sát. Lúc đó nghe nói hắn cũng đã là cảnh giới thần tiên lục địa, tuy hắn đã không muốn quyền thế ở Lam Vân Đế Quốc, nhưng vẫn có danh xưng Vũ Thân Vương. Mặc dù chỉ có hai vị Vũ Thân Vương, nhưng Thất hoàng tử được phong Vũ Thân Vương cũng nói lên hắn sẽ không tham dự tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nếu như không phải là bọn hắn đã thương lượng xong, cái này cũng rất có thể là ý tứ của Hoàng đế. Bởi như vậy sẽ không khiến cho trong bộ phận hoàng thất vấn đề, ngược lại có thể cho hắn quyền lực lớn nhất đi đối phó đại thiếu cùng Trình gia.

- Nói đi nói lại hắn cũng không đủ tư cách trở thành Vũ Thân Vương a, kỳ thật nên phong vương nhất đúng là Trình lão gia tử, thời điểm thái tổ cũng có vài vị Vương gia khác họ.

Bàn Tử khó chịu nói, trên thực tế chuyện này trước kia đã có tranh luận qua, năm đó vô số người đề nghị phong vương Trình Tiếu Thiên, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thành.

Hoàng đế dùng loại phương thức này phong Thất hoàng tử là Vũ Thân Vương, cũng là lo lắng có người nhắc lại chuyện xưa, dân chúng bình thường đều kính trọng những người có công lớn. Năm nghìn vạn người, cái kia tương đương với một phần mười nhân khẩu của Lam Vân Đế Quốc, mà ba vạn dặm vùng biển càng nghe rất dọa người, nhưng sự thật lại không phải như thế. Vùng biển to lớn vô cùng, cái gọi là ba vạn dặm vùng biển, trên trăm hòn đảo đầu nhập vào là con số quá nhỏ, trên thực tế ba vạn dặm này có lẽ có mấy vạn hòn đảo. Mà năm nghìn vạn người kia cũng không có thể thật sự do Lam Vân Đế Quốc sử dụng, nên cuối cùng cái công lao này lộ ra vẻ đầu voi đuôi chuột.

So sánh với công lao của Trình Tiếu Thiên năm đó, cái này không đáng kể chút nào, Trình Tiếu Thiên mới là thật sự khai cương khoách thổ.

- Phong vương hay không phong vương không quan trọng, lực lượng mới là trọng yếu nhất, về phần giai đoạn hiện tại chúng ta vẫn là phải coi chừng ứng đối vị Vũ Thân Vương này, chúng ta ở Vân Đan Tông đánh Tô Liệt cùng thủ hạ của hắn thành như vậy, Hoàng đế trở về lập tức làm ra cử động này, hiển nhiên là ở trong mắt hắn xem ra, Thất hoàng tử vẫn có đủ hữu dụng, cho dù không thể ngăn chặn Trình gia, ít nhất ở trong mắt hắn xem ra ngăn chặn ta là không thành vấn đề. Về phần quan lại quỳ nghênh đón, kia chỉ là hình thức, ít nhất tồn tại như ông nội của ta nhất định sẽ không đi.

Trình Cung đối với phong hay không phong vương cũng không thèm để ý, đừng nói phong vương, ngay cả có người cho hắn đi làm hoàng đế hắn cũng không có hứng thú gì.

Nhưng vào lúc này, chim bồ câu của Sắc Quỷ phát ra tiếng vang, Sắc Quỷ lập tức phát ra tín hiệu gọi nó xuống, Sắc Quỷ xem xong tình báo liền đưa cho Trình Cung.

- Nhớ tuần trước ta được một tình báo, nói gần đây thuỷ quân trên đất liền giống như có chút vấn đề, hình như sắp có đại động tác, toàn diện phong tỏa giới nghiêm, thay đổi nhiều lần, nguyên lai là Thất hoàng tử đã trở về. Mấy canh giờ trước đã khởi hành, hai ngày sau có thể đến phụ cận Vân Ca Thành, đoán chừng hẳn là đang cách Vân Ca Thành năm trăm dặm.

Trình Cung nhìn xem tình báo này, nhịn không được cười nói:

- Xem ra bọn hắn đã chuẩn bị lâu rồi, đây cũng không phải là đột nhiên tập kích gì, đây là sớm có chuẩn bị. Cũng tốt, hắn đã chính diện xuất thủ, vậy thì hảo hảo chơi đùa cùng hắn.

Từ vừa rồi nghe Đức Thắng Cổ đột nhiên gõ vang, mà ngay cả Túy Miêu một mực mắt say lờ đờ mông lung cũng đứng lên, tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn phía xa chớ đừng nói chi là những người khác, mỗi một cái đều có sức mà không biết làm gì, giờ phút này nghe Trình Cung nói ra tiếng lòng, ý chí chiến đấu của mọi người càng sục sôi.

- Đại thiếu, có một kẻ tự xưng là Ngự tiền thị vệ doanh truyền lệnh tới.

Nhưng vào lúc này, một người phụ trách Đổ Thần phủ tiến đến, giao cho Trình Cung một phong thơ.

Bàn Tử kỳ quái nói:

- Ngự tiền thị vệ doanh, lúc này đến là có ý gì?

- Quên mất vụ này.

Sắc Quỷ vỗ trán một cái, chợt nói:

- Đại thiếu là Ngự tiền thị vệ doanh Ngũ phẩm Phó thống lĩnh, các quan lại đều đi quỳ đón, lần này nhận nhiệm vụ nghênh đón là thuộc về Ngự tiền thị vệ doanh.

- Móa nó, lại để cho đại thiếu đi nghênh đón hắn.

Bàn Tử nghe xong liền phát hỏa

- Hắn xứng sao!

Mà ngay cả Túy Miêu rất ít nói chuyện, cũng mở miệng.

Ở trong mắt người khác, Hoàng tử Hoàng tôn tôn quý vô cùng, nhưng ở trong mắt chút ít đại gia tộc, hoàng gia cũng không quá đáng là một thế lực cường đại mà thôi. Mà đi theo Trình Cung thời gian dài, bọn hắn càng không sợ trời không sợ đất, độc lập độc hành, coi trời bằng vung.

- BA~.

Lôi Hạo Uy mãnh liệt nắm chặt Lôi Mộc Thương:

- Ta muốn khiêu chiến hắn, hắn không phải Vũ Thân Vương sao, Vũ Thân Vương đều là dùng võ lĩnh quân, chấn nhiếp thiên hạ, ta xem hắn có bản lĩnh này hay không.

Ngự tiền thị vệ doanh Tướng quân hạ lệnh, mệnh lệnh Ngự tiền thị vệ doanh Ngũ phẩm Phó thống lĩnh Trình Cung ba ngày sau dẫn đầu một ngàn năm trăm quan lại quỳ nghênh đón Vũ Thân Vương. Hừ, còn một đội nhân mã của hắn lại phụ trách giữ gìn trật tự cho Vũ Thân Vương vào thành. Mệnh lệnh này không khó đoán, hơi chút tưởng tượng đều có thể biết, xem ra Hoàng đế là muốn cho vị Vũ Thân Vương này trực tiếp giẫm lên vị trí mình ah.

- Mọi người trước đừng có gấp, bọn hắn muốn mặc dù tốt, nhưng chúng ta làm như thế nào lại không phải là bọn hắn muốn là được. Hiện tại chúng ta vẫn nên tu luyện tu luyện, đến lúc đó khẳng định không thể thiếu va chạm cùng bọn họ, người ta còn chưa tới chúng ta đã nóng nảy, như vậy còn đấu với người ta được sao, ta lần này cũng mang đến đan dược tu luyện, trước tu luyện cái đã.

Cảm xúc mọi người kích động, ý chí chiến đấu sục sôi là chuyện tốt, nhưng không thể bình tâm tĩnh khí, sốt ruột cũng không phải là chuyện gì tốt.

Từ điểm này mà nói, Thất hoàng tử là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi một đời, lực ảnh hưởng của đệ nhất nhân vẫn là rất lớn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Người có tên, cây có bóng, từ trước đến nay Thất hoàng tử vẫn là đệ nhất nhân trong trẻ tuổi một đời của Vân Ca Thành, này đối với rất nhiều người mà nói là một loại áp lực lớn lao, hôm nay hắn mang theo chiến thắng chi uy trở về, càng có một loại khí thế áp nhân. Bản năng mọi người sẽ phản kháng loại áp lực này, nên có vẻ vội vàng xao động đi một ít, sau khi nghe được Trình Cung nói cũng đều bình thản xuống.

Trình Cung lưu lại đan dược, trực tiếp chạy về Trình phủ tìm Trình lão gia tử. . .



Đại điện Vân Đan Tông trở nên tiêu điều rất nhiều, nguyên bản đám đệ tử Vân Đan Tông đều tâm cao khí ngạo đã thu liễm rất nhiều. Mà tông chủ Vân Đan Tông Tô Liệt trước kia hăng hái tổ chức đại điện có một không hai, lúc này thì đang bị giam trong một tầng hầm ngầm.

- Ah. . .

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, đau đớn kịch liệt, xâm nhập vào cốt tủy làm cho Tô Liệt phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn bị điện quang quấn quanh, khóa chặt trên vách tường.

Theo những điện quang này buộc chặc, trước ngực hắn còn có năm sợi đâm vào thân thể, loại đau đớn xâm nhập cốt tủy này, gần như làm cho Tô Liệt sụp đổ. Kinh mạch của hắn đã bị hủy, thân thể cũng bị tàn phá cơ hồ vỡ vụn, không có một chỗ lành lặn.

- Hừ, sắp chết đến nơi còn không nói, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu. Nói cho ngươi biết a, Lam Mi kia một mực chiếu cố ngươi, không tiếc hết thảy giúp ngươi là cha ruột của ngươi, hôm nay hắn đã bị đánh chết, ngươi cũng thành một phế nhân, trưởng lão ủng hộ ngươi lúc ấy cũng đã bị giết chết, mặt khác một vài đệ tử ta cũng đang sai người thanh lý. Vân Đan Tông này từ trên xuống dưới hôm nay là họ Khương, là thiên hạ Khương gia ta, ngươi cũng đừng ôm một tia hy vọng gì, nếu như ngươi ngoan ngoãn nói ra hết thảy, ta cam đoan cho ngươi thống khoái.

Khương Vĩ Tường thấy Tô Liệt sắp sụp đổ, tay chậm rãi thu hồi điện quang đâm vào người hắn, Khương Vĩ Tường ăn mặt quần áo của tông chủ đứng ở đó ngạo nghễ nhìn Tô Liệt.

Cha ruột, cha ruột, tại sao có thể như vậy, cha mẹ của mình không phải là người bình thường sao? Bọn hắn không phải đã sớm qua đời sao? Tại sao có thể như vậy, đầu óc Tô Liệt có chút không đủ dùng.

Tô Liệt đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê nửa điên cuồng, đại điển qua đi, Khương Vĩ Tường liền phế bỏ lực lượng của hắn, hủy diệt kinh mạch của hắn, sau đó dùng tất cả cùng thủ đoạn không ngừng tra tấn hắn. Bởi vì Vân Đan Tông còn có một chút bí mật, chỉ truyền cho tông chủ, về phần cụ thể là cái gì lại không người biết được.

Nhưng vào lúc này, có người tới nói cho Khương Vĩ Tường mấy câu, Khương Vĩ Tường hừ một tiếng đi tới trực tiếp nhét vào trong miệng Tô Liệt một hạt đan dược.

- Đã không có Lam Mi ủng hộ, ngươi cái gì cũng không phải, huống chi đã mất đi lực lượng, thân thể hủy thành như vậy, chết đối với ngươi mà nói là giải thoát lớn nhất, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ, nếu như ngươi không nói, về sau mỗi ngày ta sẽ cho người sống không bằng chết, sau đó còn dùng đan dược kéo dài tánh mạng cho ngươi.

Khương Vĩ Tường nói xong, quay người ly khai.

Sau khi Khương Vĩ Tường rời đi, lại qua mấy canh giờ, Tô Liệt mới dần dần thanh tỉnh một ít, phế đi, mình đã thành phế vật, Lam Mi đúng là cha ruột của mình, chết, chết rồi. . .
Bình Luận (0)
Comment