Bên phía khác của Quan Tinh Lâu trong tiểu viện, có Trình Tiếu Thiên và Tống Chiến Thiên đang đứng đó, Trình Gia vô cùng rộng lớn. Hai người bọn họ cách xa Trình Cung bên này phải mấy km có, nhưng với thần thông của hai người, khoảng cách xa mấy km này cũng hệt như gần trong gang tấc.
- Xem ra chẳng cần chúng ta nói, cái chúng ta nghĩ tới thì hắn cũng nghĩ tới rồi, hơn nữa điều hắn nghĩ còn to tát, liều lĩnh hơn chúng ta. Thật không ngờ chúng ta vất vả chinh chiến mấy mươi năm ròng vì cái tổ quốc này, đến phút chót Hoàng đế lại ép chúng ta tạo phản, đáng bi, đáng thán a!
Tống Chiến Thiên ở trong động băng bao nhiêu năm, tuy Trình Lão Gia Tử cũng hay xuống động thăm y, nhưng dù sao cũng không bằng được tự do tại ngoại. Từ sau khi có được Hàn Âm Đan, ít nhất y cũng có một phạm vi tự do nhất định, vừa rồi lúc y đang ở cùng với Trình Tiếu Thiên, y đã nhận được tin tức, hai người bèn cùng nhau phân tích.
Phân tích tới phân tích lui, hai người liền dự tính tìm Trình Cung, không ngờ hai người chuẩn bị đi thì nghe thấy Trình Cung và Sắc Quỷ nói chuyện với nhau. Những điều họ nghĩ tới đều nói cả ra rồi, thậm chí ngay cả điều chưa nghĩ tới, hay nói cách khác là không dám nghĩ tới cũng bị nói toạt ra rồi.
- Chúng ta chinh chiến vì cái tổ quốc này, chẳng phải cũng vì Chu Gia bọn họ sao. Trình Tiếu Thiên ta dám thề với trời đất, cả đời ta chưa từng nghĩ muốn làm Hoàng đế, cho dù có cho ta làm ta cũng chẳng thèm, nhưng ai cũng đừng hòng ép ta. Còn day dưa không dứt nữa, nếu không phải tôn nhi của ta, Trình Gia ta có lẽ đã sớm bị bọn chúng san thành bình địa rồi…từ thời khắc đó trở đi, ta chẳng còn tình cảm gì với Chu Gia với Hoàng gia nữa, đừng có chọc giận lão tử….
Trình Tiếu Thiên nói đến đây, máu đã sôi lên bừng bừng, đằng đằng sát khí.
- Nhưng nghe những lời vừa rồi, bọn chúng rõ ràng quyết định đi. Ta thấy tôn nhi của ta hình như mặc chung cái quần với tiểu tử nhà lão, hắn nói một nó chẳng dám nói hai, hắn nói đánh đông nó tuyệt đối không dám đánh tây, chỉ e có khuyên cũng vô dụng. Ta còn nhớ lúc đại ca còn hay nói, mảnh đất Nam Hoang kia nằm ở Tây Nam, phía sau thì có gã Đoan Mộc Nhất Phong, trái phải hai bên có Nam Cương thần giáo, Chu Gia, chính diện thì có vô số yêu thú, hơn nữa một khi yêu thú triều bùng nổ càng thêm nguy hiểm. Trải qua nhiều năm như vậy, bên trong Nam Hoang càng nguy hiểm hơn, năm đó đại ca cũng nói đừng tùy tiện đến nơi này, ta thấy không xong đâu để ta đi theo vậy, có ta và lão Huyết Y, chí ít cũng có thể đảm bảo tính mạng cho bọn chúng.
Tống Chiến Thiên ngẫm nghĩ một hồi nói.
-Không được.
Trình Lão Gia Tử vừa nghe lập tức lắc đầu phản đối:
- Tuy hiện giờ ngươi mượn lực Hàn Âm Đan có thể tạm thời rời khỏi băng động, nhưng mỗi ngày ngươi đều phải bỏ mấy canh giờ ra để mượn Huyền Âm Băng Phách trấn áp sức mạnh trong cơ thể, mấy ngày này cứ để tiểu tử thối nó xem cho lão, hắn hẳn có cách. Còn những việc khác, cứ để tiểu tử ấy tự đi giải quyết lấy, hắn bây giờ gan lì lắm rồi. Nếu thật sự hắn cần đến chúng ta, hắn sẽ chẳng ngại ngừng gì bảo chúng ta đi làm việc đâu, nhưng lúc không cần dùng tới, chúng ta cũng chẳng cần quan tâm làm chi. Lão quên rằng ta đã nói với lão rồi ư, giờ trong nhà là do tiểu tử đó làm chủ, cho dù hắn có đòi đốt nhà, chúng ta chỉ có nước thêm củi vào mà thôi.
Đây không phải lần đầu Tống Chiến Thiên nghe Trình Lão Gia Tử nhắc tới, chỉ là trước kia lão không xem trọng, cứ nghĩ là do Trình Lão Gia Tử quá yêu chiều tôn tử nên mới thuận miệng nói ra. Nhưng sự việc trọng đại thế này, vậy mà Trình Lão Gia Tử lại giao phó hết cho Trình Cung làm chủ, đây nào phải chuyện thuận miệng nói chơi, lão ta quả thật đem đại quyền giao hết cho Trình Cung rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lại nghĩ Trình Cung tuổi đời còn trẻ, quả thật không thể tin được. Tuy nhiên Tống Chiến Thiên chợt nghĩ tới tôn tử Tông Phước của mình, nghĩ tới đoạn Tông Phước phân tích sự việc, cũng khá lợi hại, đổi lại là bản thân mình quản lý Tông Gia, có đứa tôn tử cừ như vậy, bản thân mình cũng sẽ không cần suy nghĩ mà giao hết cho nó quản lý rồi.
------- -------- -------- -------
Mặc dù Hoàng đế bị Vũ Thân Vương kích động, nhưng vì tính cách của lão nên lão vẫn chưa lập tức hạ chỉ, chỉ loan truyền tin trước. Tiếp đó có Ngự Sử phản đối, lão cũng đè nén xuống, lão đang đợi phản ứng của Trình gia. Nếu Trình Gia phản ứng quá kịch liệt, Trình lão gia tử ra mặt gây chuyện, trong trường hợp chưa hạ chỉ vẫn có thể thu hồi lại, phát hiện Trình gia không có phản ứng gì quá khích, lão mới tìm đến bọn Chu Tùng bàn bạc.
Với bọn họ đương nhiên Hoàng đế không thể phơi bày hết ý đồ của Vũ Thân Vương ra, chỉ là khẽ để lộ ra một chút, Trình Cung là một mối nguy hại ở Vân Ca Thành. Hoàng đế vừa nhắc đến hắn, đa số người đều gật đầu tán đồng, ai khác không nói, riêng Tứ Đại Tài Tử, Đại Khảo, Vọng Xuân Đình đã mấy lần cá cược.giờ gần như tán gia bại sản.
Còn có một số tham gia vào cuộc tranh đấu Ngự Đan Đường và Đan Thần Phủ, kết quả bồi thường đến nỗi khóc không ra nước mắt. Giờ vừa nghe thấy Hoàng đế muốn điều Trình Cung đi, tất cả bọn họ ai nấy đều giơ hai tay tán đồng, dưới sự dẫn dắt của Hoàng đế, dần dần đưa đến kết luận đất phong hầu sẽ là Nam Hoang. Kỳ thật ai cũng không phải kẻ ngốc, dù Hoàng đế không nói rõ, bọn họ cũng chẳng biết việc liên quan đến Trấn Quốc Thần Tiên, nhưng một số ý đồ khác họ đều mập mờ đoán ra được hết.
Thế là sau ba ngày tin tức được lan truyền đi, thánh chỉ đã xuống, thậm chí Hoàng đế còn không cho Trình Cung và Trình Lão Gia Tử nhập cung, cũng không đến Kim Giám Đại Điện, trực tiếp bảo người tuyên đọc thánh chỉ.
- Trình Cung, tiếp chỉ.
Vương Cửu Giang mới nhậm chức Tổng Quản đã dần theo một đoàn người hùng hổ tiến đến Trình Gia, nhưng đến trước cửa Trình Gia thì bị ngăn lại, gã hét cả nửa ngày trời là đến để tuyên chỉ, thế mà người Trình Gia chẳng ai thèm điếm xỉa đến gã. Cuối cùng cũng là thủ hạ của gã thông minh, để môn vệ thông báo với Trình Đại Thiếu một tiếng, sau nửa canh giờ bọn họ mới được đưa vào trong nhà.
Vương Cửu Giang tức giận lắm, người từ xa xa chưa tới cửa viện của Trình cung, đã hét cái giọng vịt đẹt của gã lên.
- Vương Tổng Quản, đây là Trình Gia, không giống với những gia tộc khác, người vừa lên e rằng chưa biết, chúng ta cứ để thánh chỉ lại cho bọn họ là được rồi.
Thái giám bên cạnh vừa nghe, dọa đến tê tái cả người, vội vàng đến gần thì thào to nhỏ.
- Trình Gia khác chỗ nào, chúng ta đại diện cho Hoàng thượng, hắn thế này là đại bất kính.
Vương Cửu Giang tức giận nói, lão vừa lên chức Phó Tổng Quản được ba tháng, ra ngoài được một chuyến, truyền chỉ năm lần, lần nào mà không uy phong trăm bề, lợi ích vô số chứ.
- Vương Tổng Quản, xin người đừng nói nữa, ngàn vạn lần đừng nói nữa, người là tổ tong còn không xong nữa là, có gì chúng ta về hãy nói, người của Trình Gia, đừng nói là chúng ta, ngay cả Hoàng gia cũng không dám chọc vào đâu….
Những thái giám sau lưng vừa nghe đã sợ hãi không ngừng buông lời khuyên nhủ. Thầm nghĩ, ngươi có là tổ tông cũng không xong đâu, trong Vân Ca Thành chỉ mỗi riêng nhà này là không nên dây vào, đây cũng chẳng phải bí mật gì trong cung, ngặt nỗi cái lão Phó Tổng Quản Vương này lại là người trong Đại Nội Tàng Thư Các, căn bản không hiểu chuyện. Mấy lần trước thì oai phong dõng dạc lắm, hẳn là vừa lên nên bị mấy vị Phó Tổng Quản thậm chí Tổng Quản Đại Nhân ghét nên mới để lão sống như vậy.
- Bỏ xuống, ngươi đi được rồi.
Trình Cung đang ở trong tiểu viện, hai tay vận bút như bay, đang viết gì đó, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên một cái.
- To gan, ngươi có biết đây là tội khi quân hay không…
Thân hình Vương Cửu Giang cao to, mặc dù lên chức Phó Tổng Quản chưa lâu, nhưng cũng có chút quan uy, điều quan trọng là trong giọng nói của lão toát ra sức mạnh của Thoát Tục Kỳ tầng sáu, cho thấy lão không phải là Thái giám thông thường.
Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này xui xẻo rồi, xương cốt toàn thân chắc sắp bị gãy đoạn rồi.
Tổ tông ơi, ngươi đúng là tổ tông sống của bọn ta, Trình Gia nào phải gia tộc có thể dây vào, trong cung loan tin Vũ Thân Vương còn bị bức đi, hôm đó đại quân xuất kích vây kín Trình Gia, bị Trình Lão Gia Tử trực tiếp mắng chửi đuổi đi.
Nghe nói Trình Lão Gia Tử kia còn là Lục Địa Thần Tiên nữa, ngươi vậy chẳng phải đang tự tìm cái chết sao?
- Câm mồm, để thánh chỉ lại, người cút ra ngoài.
Trình Cung nhìn cũng không thèm nhìn bọn chúng.
- Càn quấy, ngươi có biết là….
Phó Tổng Quản Vương Cửu Giang rất ư tức giận, đang muốn nói thêm điều gì, liền phát hiện thánh chỉ trong tay đã không thấy đâu, bản thân mình thì bay lên không. Lúc này lão muốn vận chuyển thần thông Thoát Tục Kỳ cùng một số pháp thuật khác, nhưng căn bản lão không thể nhúc nhích được.
- Bịch bịch bịch….
Mấy tên này cùng lúc bị ném ra khỏi Trình Gia, trực tiếp bay ra cách xa một dặm, rơi từ trên trời xuống. Trong tình huống này cho dù là Vũ trung Thánh giả, nếu không vận chuyển sức mạnh được thì chỉ có nước chết là cái chết, may mà cơ thể Thoát Tục Kỳ đủ mạnh, chỉ bị gãy hai đốt xương thôi. Nhưng thủ hạ của lão thì không may rồi, trên người ít nhất cũng bị gãy mười mấy khúc xương, cả đám kêu rên thảm thiết.
Trong lòng đều đang rủa tên Vương Cửu Giang, bảo bỏ thánh chỉ xuống thì bỏ đi, con mẹ ngươi đây chẳng phải tự kiếm chuyện ư, giờ biết lợi hại chưa?
- Người của ngươi à?
Sau khi Vương Cửu Gia bay đi, Trình Cung cười dừng bút lại, xoay đầu nhìn Sắc Quỷ bên cạnh.
- Ừm, gã tuy là thái giám, nhưng lại có thiên phú tu luyện, chỉ cần có chút ngoại lực tương trợ sẽ thăng tiến rất nhanh, hẳn sẽ nhanh chóng lấy được tầm mắt của Hoàng đế, đào tạo thành hậu bị, hẳn sau này sẽ có việc cần dùng tới.
Giờ Sắc Quỷ đã bắt đầu làm việc một cách chu toàn sâu xa hơn rồi.
- Diễn hơi quá đà đó, may mà không có ai khác, bảo gã ích kỷ hơn, tham lam hơn, hư vinh hơn một chút. Hoàng đế không sợ thái giám tham lam, ích kỷ, hư vinh, có loại người này càng dễ tin dùng hơn.
- Được.
Sắc Quỷ gật đầu đáp lại một tiếng, bút trong tay đã nhanh chóng viết ra một số chữ mà chỉ có gã mới đọc hiểu được, sau đó nhét vào người con chim bồ câu mang theo bên cạnh rồi thả đi, xong lại nói:
- Đại Thiếu, người dự tính làm gì, bây giờ có cần bắt đầu điều động lượng lớn binh lực vật tư qua đó chưa, trước lúc Bàn Tử đi, ta đã tiếp quản những công việc của gã rồi, có thể buông tay đi làm bất cứ lúc nào.
Lúc này Trình Cung mới mở thánh chỉ ra xem, lời văn thánh chỉ viết đương nhiên là bay bướm vô cùng, trước tiên là khen ngợi chiến tích của Trình Lão Gia Tử, Trình Vũ Phi, Trình Vũ Dương, nói rằng năm xưa đã bôn ba thế nào mới có được ngày hôm nay, đồng thời cũng hy vọng Trình Cung-đời thứ ba của Trình Gia có thể kế tục và phát huy truyền thống của Trình Gia, đến nơi khắt khổ rèn luyện bản thân, nhằm mài dũa cho một trụ cột mai sau. Cái gì mà nam nhi Trình Gia xưa nay không sợ nguy nan, không ngại gian khổ, cái gì mà đón khó vượt lên, từ ngữ văn vẽ một đống , sau đó phong cho hắn làm Bách Chiến Hầu, phong địa chính là hành tỉnh Nam Hoang kề cận một nửa địa bàn của Yêu Thú Sâm Lâm.
Còn phong hắn làm Bách Chiến tướng quân, có thể tự lập một đội quân chống lại yêu thú, còn khuyến khích hắn gầy công dựng nghiệp, quản lý tốt phong địa của mình, Hoàng đế sẽ miễn hoàn toàn các phú thuế của hắn. Con mẹ bà nó, mảnh đất đó hoang vu không người, yêu thú hoành hành, còn nguy hiểm hơn cả nơi sâu thẩm bên trong mấy ngàn dặm của Yêu Thú Sâm Lâm, ở đó thì mẹ kiếp có thuế má gì mà nói. Ai mà dám đến đó làm tiền chứ, một khi yêu thú triều đến, thành trì có lớn cỡ nào cũng thua. Trong lòng Trình Cũng thầm chửi bới, xem tiếp nữa cũng chẳng bổ ích gì.