Lại nữa rồi, Chu Dật Phàm cảm giác trên ót mình nổi gân xanh, tuy hắn tự cho là lòng dạ, trạng thái, tầm mắt của mình hôm nay đã hoàn toàn bất đồng cùng quá khứ, nhưng mà sau khi gặp được Trình Cung hắn mới phát hiện, trạng thái, tầm mắt của mình đều tăng lên, nhưng công lực càn quấy của Trình Cung cũng có tăng lên.
Nguyên bản ở bên trong ý nghĩ của hắn, sau khi Trình Cung nhìn thấy mình, Trình Cung sẽ rất khiếp sợ, kinh ngạc.
Dù sao mình đã không còn là tứ đại tài tử ở Vân Ca thành, không còn là Chu Dật Phàm bị hắn đả bại ba phen mấy bận, chật vật rời khỏi đế đô, hơn nữa hiện tại mình đã vây hãm hai ngàn kỵ binh của hắn, lực lượng của mình càng không phải là hắn có khả năng tinh tường .
Thậm chí hắn cũng nghĩ qua, thời điểm Trình Cung kinh ngạc hỏi thăm, hắn nên thong dong, lạnh nhạt trả lời như thế nào.
Phong khinh vân đạm, hết thảy đều ở trong khống chế.
Nhưng mà hiện tại hắn phát hiện, những thứ kia đều là hắn tình nguyện nghĩ, còn chiều hướng phát triển thì hoàn toàn trái ngược.
Không trông nom như thế nào, hiện tại mọi người đã không giống như hài tử tranh đấu ở đế đô trước kia, đều đã trải qua vô số sự tình, đi lên con đường phát triển, hôm nay đều dùng tầm mắt nhìn cả Lam Vân đế quốc, thậm chí nhìn cả Nam Chiêm Bộ Châu, lần gặp mặt này sẽ được ghi vào sử sách, không trông nom tương lai ai thắng ai bại, đều trở thành truyền kỳ.
Cho nên hắn tính toán hết thảy, bày thế cục vây khốn người Trình Cung, dẫn Trình Cung tới gặp, bố trí hết thảy nơi này chính là vì sau khi tranh đấu xong sẽ có một cuộc đàm phán đỉnh cao.
Kết quả một lần đàm phán có ý nghĩa như vậy, đã bị Trình Cung phá hủy.
Hiện tại Trình Cung mở miệng càng thêm đáng giận, càn quấy, bảo mình bồi thường tổn thất, ta bồi thường ngươi cái chim a, con mẹ nó.
Ngươi phái người đến Tây Chu hành tỉnh ta đánh cướp, ta còn muốn bồi thường cho ngươi, ngươi điên rồi.
Đương nhiên, Chu Dật Phàm vĩnh viễn không phải là Trình Cung, tuy trong lòng của hắn hiện lên loại ý niệm này trong đầu, nhưng biểu hiện ra ngoài như cũ là nụ cười ưu nhã:
- Đại Thiếu nói giỡn sao, nơi này không phải đế đô, ta và ngươi cũng không còn là hài tử lúc trước, hôm nay tự chúng ta khống chế một phương, ở trên võ đài lịch sử đã bắt đầu diễn dịch chuyện xưa của chúng ta, trước kia chỉ là tiểu hài tử vui đùa mà thôi.
Lúc này, phía dưới xa xa nổ vang, là ba nghìn Hung Thần kì binh của Bạch Khải Nguyên đuổi tới, nhưng sau khi tiến vào rừng cây này hiển nhiên cũng xuất hiện tình huống đồng dạng.
- Đại Thiếu ngươi xem, không bằng chúng ta hảo hảo ngồi xuống nói chuyện, ôn chuyện cũ, cho dù ta và ngươi là địch nhân, nhưng nhưng bây giờ không phải lúc quyết đấu. Nếu không mà nói, không đợi Đại Thiếu chạy đến, hai ngàn thiết kỵ có thể so với đội thân vệ của thảo nguyên chi vương kia đã sớm tan thành mây khói rồi.
Tay của Chu Dật Phàm nhẹ nhẹ bỏ xuống, một bộ quét sạch tro bụi, giống như chỉ cần một lời của hắn thì hai ngàn người kia đã hóa thành tro bụi.
- Móa!
Trình Cung trực tiếp chỉ hắn nói:
- Diệt người của ta, ngươi con mẹ nó ngưu bức, đừng ở đây giả vờ ngưu bức cùng ta, ngươi cho rằng đầu ta có bệnh nên sẽ nợ ngươi nhân tình này sao, ngươi cứ nói đi, ngươi bồi thường tổn thất của ta như thế nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Giờ phút này Chu Dật Phàm so với lúc trước càng thêm khắc sâu cảm nhận được, tú tài gặp được binh sĩ, có lý nói không rõ. Không đúng, muốn nói binh, hiện tại mình có hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ đang chờ mệnh, năm nghìn thiết kỵ tinh nhuệ của hắn bị mình vây khốn, bên mình cũng chuẩn bị xong cao thủ đối phó Huyết Chiến cùng người kia, nhưng sao hiện tại để cho hắn trở nên mạnh như vậy rồi sao?
Hơn nữa cái hoàn khố, bại gia tử này, hắn là Trạng Nguyên chân chính a, mặc dù nói lúc ấy hắn lợi dụng tinh lực đầu cơ trục lợi, những trong nội tâm Chu Dật Phàm cũng tinh tường. Tài hoa của Trình Cung hắn không bì nổi.
Hắn hẳn là tú tài, hiện tại mình hẳn là binh a, nhưng thật để cho Chu Dật Phàm nói chuyện với Trình Cung như vậy, thật đúng là Chu Dật Phàm nói không được.
- Đại Thiếu quả nhiên vẫn kiên trì loại phong cách nói chuyện đặc biệt này, không sai, ta thừa nhận không có diệt sát hai ngàn người này, là vì bây giờ còn không muốn khai chiến với Trình gia các ngươi. Lam Vân đế quốc nhìn như cường đại, kỳ thật sớm đã đến con đường cuối cùng, điểm này kỳ thật rất nhiều người đã biết, cái này cất dấu một thiên đại bí mật, hiện tại tất cả thế lực cũng nhìn chằm chằm vào Nam Chiêm Bộ Châu. Hiện tại tác dụng của Trình gia ngươi rất mấu chốt, thậm chí có thể nói, là một cây rơm rạ cuối cùng đè chết Lam Vân đế quốc, cho nên thời điểm này các thế lực lớn đều không muốn đi động tới Trình gia ngươi, ta cũng không muốn. Nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh, đợi lúc Nam Chiêm Bộ Châu đại loạn, ta và ngươi tất cả bằng bản lĩnh, xem ai có thể độc dẫn phong tao. Lúc này, chúng ta không cần phải phát sinh cái gì không thoải mái, ta cũng không muốn gặp lại người của ngươi đến Tây Chu hành tỉnh ta nháo sự.
Chu Dật Phàm phát hiện, hết thảy chuẩn bị đều là uổng phí, đối mặt với Trình Cung, ngươi chuẩn bị vĩnh viễn là vô dụng, hắn hít một hơi thật sâu, trực tiếp nói rõ ý đồ của mình.
Một hồi vốn nên thật là cao đoan, tương lai thậm chí là cuộc đối thoại quyết sách cuối cùng của cả Nam Chiêm Bộ Châu, lại bị biến thành không chịu được như thế. Đã như vậy, Chu Dật Phàm cũng không muốn nói thêm cái khác nữa, nguyên bản còn muốn ôn chuyện cũ một chút, phát triển biến hóa cùng kinh nghiệm, đồng thời nói chuyện hợp tác trước khi quyết đấu, hiện tại hắn đã hoàn toàn không có tâm tình kia.
Trang bức, lại giả trang bức cùng lão tử, ta cho ngươi ra vẻ đáng thương.
Thời điểm Trình Cung để đám người Bạch Khải Nguyên chia hai đường động thủ, Trình Cung tiếp cận chung quanh Chu Dật Phàm, đã cảm nhận được vài cổ lực lượng cường đại. Nguyên bản hắn phát hiện Chu Dật Phàm, liền định trực tiếp động thủ trước khống chế hắn, nhưng Trình Cung lại phát hiện lực lượng trên người Chu Dật Phàm này, ngay cả thần niệm của mình cũng không có biện pháp tra ra sâu cạn.
Nói cách khác, nếu như trên người Chu Dật Phàm này không có pháp bảo che dấu lực lượng, thì lực lượng của hắn đã đạt đến Nhân Anh Kỳ.
Ở Nam Chiêm Bộ Châu, lục địa Thần Tiên đối với chín thành chín người mà nói, chính là tồn tại giống như thần. Cao cao tại thượng, không thể siêu việt, cho dù đối với một ít môn phái cường đại, có một lục địa Thần Tiên cũng có thể làm cho môn phái này sừng sững ngàn năm, thành một môn phái cường đại, giống như La Phù Kiếm Phái vậy. Cũng chỉ có tồn tại như Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, Nam Cương Thần Giáo, mới có tồn tại vượt qua lục địa Thần Tiên, lục địa Thần Tiên mới không còn là hiếm thấy, đương nhiên, người thường cũng sẽ không biết sự hiện hữu của bọn hắn.
Ở Nam Chiêm Bộ Châu, Thoát Tục Kỳ muốn đạt tới lục địa Thần Tiên, này là gian nan bực nào, nhìn trăm vạn Liệp yêu giả ở Nam Hoang, nhìn toàn bộ đại lục trăm năm sinh ra vô số Thoát Tục Kỳ, nhưng cuối cùng có bao nhiêu người có thể đột phá.
Tuy trước kia phát giác Chu Dật Phàm này một mực ẩn tàng, nhưng không nghĩ tới hắn che dấu sâu như thế này, móa, cho dù hiện tại Vũ Thân Vương cũng không đạt tới lục địa Thần Tiên a. Trong nội tâm Trình Cung có chút ngoài ý muốn, nhưng còn xa mới tới tình trạng khiếp sợ, sợ hãi than, dùng kinh nghiệm cùng ánh mắt kiếp trước của hắn, chuyện thế này cũng không đáng là gì. Huống chi hiện tại cho dù hắn không có Huyết Y Lão Tổ trợ giúp, cũng có sức đánh một trận cùng lục địa Thần Tiên.
Hắn nghĩ chính là, đã không có biện pháp khống chế được Chu Dật Phàm, vậy trước tiên nhìn xem người này muốn làm gì, đến khi hắn muốn trang bức cùng mình, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào.
- Ngươi nói cái khác đều không dùng được.
Trình Cung chỉ chỉ kỵ binh phía dưới nói:
- Hiện tại ta chính là mang người đi cướp bóc, ngươi có biết cái gì gọi là cướp bóc hay không, hiện tại bản Đại Thiếu con mẹ nó được phong làm Bách Chiến Hầu. Đám hỗn đãn kia còn dám phong tỏa lão tử, nếu ngươi nhớ tình nghĩa lúc trước, trợ giúp thoáng một chút, thì bản Đại Thiếu sẽ bị bức đến loại tình trạng này sao. Hiện tại bản Đại Thiếu đi ra cướp bóc, như vậy nhất định phải được đủ vật tư, nếu không bản Đại Thiếu thà rằng cá chết lưới rách, con mẹ nó, hiện tại bản Đại Thiếu sợ cái gì, dù sao cũng không đủ vật tư bản, Đại Thiếu không có biện pháp xây Đan thành, không có biện pháp chống cự trăm năm Thú triều, cuối cùng cũng là chết, chết trước cũng là chết, chết sau cũng là chết, còn không bằng trước liều cá chết lưới rách với các ngươi. Bây giờ bản Đại Thiếu vẫn là câu nói kia, bản Đại Thiếu là dẫn người đi ra cướp bóc, có hiểu cái gì gọi là cướp bóc hay không, không giao đồ vật ra chúng ta liều mạng.
A!
Chu Dật Phàm cũng trợn tròn mắt, thật sự trợn tròn mắt, hắn cho rằng hắn ở đế đô đã được chứng kiến tất cả bản lĩnh của Trình Cung, kể cả kiêu ngạo, hoàn khố, vô lại… của Trình Cung.
Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, hắn không hiểu Trình Đại Thiếu.
Con mẹ nó, cướp bóc có thể cướp đến cảnh giới như vậy, có thể nói là hậu vô lai giả .
Sao hắn có thể lời lẽ chính nghĩa như vậy, chính khí lăng nhiên nói ra như thế? Sao hắn không biết xấu hổ như vậy? Chẳng lẽ hắn cho rằng hắn là vì hòa bình của thế giới, vì cứu vớt quốc gia, cứu vớt nhân dân sao?
Còn nữa, ta với ngươi con mẹ nó có tình nghĩa gì đáng nói, còn trợ giúp ngươi một chút, có thể giết chết ngươi ta tuyệt đối sẽ không chùn tay.
Lúc này Chu Dật Phàm cảm giác mình muốn hôn mê, cướp bóc kiêu ngạo như vậy, chính nghĩa lăng nhiên như vậy hắn còn là nhìn thấy lần đầu tiên.
Con mẹ nó, cái này cũng quá bá đạo đi.
- Trình Cung, ta cho rằng hiện tại ngươi coi như là một phương kiêu hùng, không cần phải sử dụng loại thủ đoạn này hèn hạ vô sỉ, chiêu này không dùng được, nơi này không phải đế đô, không có người sẽ để ý tới cho Trình gia ngươi mặt mũi. Ta có thể có thành tựu hiện tại, ngươi cho rằng ta sẽ sợ Trình gia ngươi sao. Hiện tại cũng không cần lực lượng sau lưng ta ra tay, cho dù ta cũng có thể thoải mái bóp chết ngươi. Nhớ kỹ, hiện tại mọi người cũng không phải tiểu hài tử, không cần trưởng bối trong nhà quan tâm, chiêu này của ngươi không dùng được. Đừng ở đó ngưu bức, ở Man Ngưu thành cho mượn đan dược, dẫn phát Man Ngưu Vương cùng Lang Vương nội chiến, ngươi ngư ông đắc lợi, cuối cùng còn được bảo tàng, thu được Man Ngưu Vương, cái kia mới là diện mục thật của ngươi.
Rốt cục Chu Dật Phàm cũng tức giận, đáng giận, mình chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, vây khốn năm nghìn thiết kỵ của hắn, hai mươi vạn đại quân có thể tùy thời tiêu diệt bọn họ, lại để cho hắn kiêu ngạo như vậy. Tuy Chu Dật Phàm có thể thoái mái nói chuyện mình thua Trình Cung ở đế đô, thậm chí thời điểm người khác hỏi, hắn có thể thản nhiên đối mặt.
Lần này hắn cũng chuẩn bị xong, Trình Cung sẽ hỏi hắn ban đầu ở đế đô vì sao không động lực lượng, không hạ sát thủ.
Hắn chỉ là không muốn để cho Vũ Thân Vương chú ý, chỉ là lúc ấy phong ấn của mình chưa có phá vỡ, làm cho mình chỉ có thể trải qua ma luyện, cho dù thất bại cũng không sao cả, cũng là một loại kinh nghiệm nhân sinh. Mà những thứ kia, thật đúng là giúp hắn đột phá đến lục địa Thần Tiên, thành tựu tu vi hôm nay, trên tâm cảnh có tiến bộ rất lớn.
Đây hết thảy, đều là hắn chuẩn bị cho tốt muốn nói cho Trình Cung, nhưng Trình Cung căn bản không có đi để ý tới, không có hỏi một câu. Giờ phút này tức giận, từ đáy lòng mà nói, hắn vẫn nhớ kỹ những chuyện kia, ít nhất ở dưới điều kiện đồng dạng, hắn thua.
Giờ phút này cơn tức trong tâm Chu Dật Phàm dâng lên, còn giả ngưu bức, giả hoàn khố trước mặt mình, chiêu này còn dùng được sao .
- Bản Đại Thiếu cho ngươi xem, không sử dụng được, con mẹ nó, Thất Âm Cầm Cung rất giỏi sao? Phá Không Thứ.
Rốt cục làm cho Chu Dật Phàm không hề bày ra một bộ cao cao tại thượng, phong khinh vân đạm, khống chế người khác nữa, làm hắn tức giận bão nổi, Trình Cung trực tiếp ra tay, thời điểm lời còn chưa dứt người đã biến mất, sau một khắc trong tay cầm Ẩn Linh đao đã đâm về mi tâm Chu Dật Phàm.