Đan Thần

Chương 427


- Bàn Tử chết tiệt ngươi đợi đấy, sau khi ta từ Man Thần Giáo trở về rồi sẽ sắp xếp thời gian bế quan, đợi khi ta đột phá vạn tượng nhất long rồi, không đánh cho ngươi thành mặt hoa anh đào, thì ta theo họ của ngươi luôn.

Sắc Quỷ bị Bàn Tử bám ríu mải, bực bội hằng giọng nói.

- Ngươi theo họ ta thì ta không có ý kiến, nhưng ngươi là người kế thừa duy nhất, ta sợ Tống Thúc Thúc không chịu đâu....

Bàn Tử nói một cách nghiêm túc.

- Biến, thứ đê tiện.

- Nói đi, nói chuyện đau lòng của ngươi ra đi, để mọi người vui vẻ một chút nào....

Bàn Tử tiếp tục hỏi tới.

Sắc Quỷ trực tiếp không thèm điếm xỉa đến Bàn Tử, chỉ có điều không kìm được quay đầu nhìn về phía Đại thiếu, kỳ thật trong lòng gã cũng tò mò, bản thân chỉ gặp Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi vừa đột phá lên Lục Địa Thần Tiên bước ra từ trong phòng đan, không kiềm được chọc ghẹo một câu, không ngờ Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi lại đi thật.

Nhưng mà điều khiến gã không hiểu nỗi là, Đại Thiếu cũng đâu phải chính nhân quân tử gì đâu, cho dù là bị Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi vào phòng cho cái đó, cũng là có hời cho hắn quá rồi còn gì, sao lại kích động, bộc phát đến nhường này chứ.?

Nhìn bộ dạng của hắn lúc bấy giờ, hoàn toàn là cái cảm giác hỏa sơn muốn phun trào mà ngang nhiên bị đè nén trở xuống, Sắc Quỷ là ai chứ, đối với những chuyện vui vẻ thì gã hiểu nhất rồi, trạng thái của con trai và con gái thế nào, gã nhìn qua là biết ngay, sao lúc đó Đại Thiếu cứ như bị ức chế vậy, chẳng lẽ phút cuối nàng Tần Vân Nhi đó lại không chịu ư?

Rất có khả năng, bức tường bị thủng một lỗ, có thể phút cuối Tần Vân Nhi đã xông ra ngoài, khiến cho Đại Thiếu dục hỏa công tâm nhưng không thể phát tiết ra được.

Đoán chắc chính vì chuyện này, sau đó Đại Thiếu mới không thương hoa tiếc ngọc như vậy, ngay cả Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi cũng bị đánh cho một trận tơi tả.

Bà mẹ, chuyện này đâu thể trách ta chứ!!

Sắc Quỷ căn cứ vào kinh nghiệm của mình, đoán ra được một số chuyện, đáng tiếc gã có suy đoán thế nào cũng nghĩ không ra tình hình lúc đó, chỉ có điều lúc này quay đầu nhìn Đại Thiếu, lại phát hiện ra Đại Thiếu tuy đang nhắm mắt dưỡng thần, đi theo phía sau. Nhưng trong thần thái thì không còn sự ức chế và cọc cằn như trước, chẳng lẽ...sau đó lại xảy ra chuyện gì nữa ư?

- Bàn Tử, ngươi muốn biết như vậy, thì đi mà hỏi Đại Thiếu kìa?

Sắc Quỷ chỉ chỉ ra phía sau.

- Mẹ, có gan thì ngươi đi đi, ta cho ngươi một triệu đồng này.

Bàn Tử trợn mắt liếc Sắc Quỷ một cái, tiếp đó bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì, vẻ mặt cười xấu xa kề sát Sắc Quỷ nói:

- Nói thật nha, con mẹ ngươi nắm giữ cơ cấu tình báo, thế có điều tra ra rốt cục Đại Thiếu và đám con gái có cái ấy ấy chưa, giờ đám con gái bên cạnh Đại Thiếu đâu có ít, Linh Lung, Tiểu Tuyết, Thanh Mai, Tử Yên công chúa, giờ lại còn thêm một Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi lạnh băng băng kia....

- Vô lại, hạ lưu, ngươi tưởng ta giống ngươi chắc, ta có thể làm ra chuyện này à?

Sắc Quỷ vẻ mặt đường hoàng chửi tới, tiếp đó trợn mắt với Bàn Tử một cái:

- Nói ngươi ngu đúng là ngu, ngươi cũng ở Đế Đô chơi biết bao nhiêu năm rồi, cái trò này còn phải điều tra sao, nhìn một cái là biết ngay rồi, bọn họ đều còn trinh cả đấy, hiểu chưa?

- Móa, người đẹp thế này mà vẫn còn zin sao, chắc không phải thân thể Đại Thiếu có vấn đề chứ hả, không được, đây là chuyện lớn...

Bàn Tử vừa nghe, lập tức lo lắng nói.

- Hai người các ngươi nói chuyện vui vẻ quá ha, Túy Miêu đã về rồi, các ngươi cũng qua đó đi.

Hai tên này tuy cách Trình Cung có mấy trăm mét, nhưng bọn họ nói chuyện chẳng phải giao lưu bằng cách truyền âm hay thần niệm, lại làm sao qua mặt được Trình Cung. Trước đó Trình Cung mải mê suy nghĩ, nửa nghe nửa không nghe cũng chẳng để ý, nói chung là hai tên tiện nhân này nói chuyện chẳng có thể đàng hoàng vào đâu được, nhưng sau đó không ngờ lại nghe hai tên này bàn luận về khả năng sinh lý của mình, cái này thì kiên quyết không thể nhịn được.

Cùng lúc Trình Cung nói xong, trực tiếp một cái Huyết Thương Cung Đại Thủ Ấn, trực tiếp vỗ bay hai tên khốn này, cứ như hai ngôi sao băng rơi từ trên không xuống, trực tiếp bay vèo ra xa.

Mảnh đất phía xa vang lên ầm ầm, yêu thú trên không bay loạn xạ, Túy Miêu ở ngay phía trước nhất, sau lưng gã còn có mấy chục ngàn con yêu thú đang đuổi theo, theo đà hai tên Sắc Quỷ và Bàn Tử như sao băng rơi xuống, đè chết không ít yêu thú trực tiếp rơi vào trong đàn yêu thú, Tiếu Miêu cũng trở mình đột ngột xông vào đàn yêu thú, ba người triển khai một trận đại chiến với mấy chục ngàn yêu thú này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tuy rằng có mấy chục ngàn con yêu thú, nhưng những yêu thú đạt tới cấp yêu tướng thì không qua mấy chục con, đến nỗi một con yêu thú để làm đối thủ với bọn Túy Miêu cũng chẳng có, nếu không phải vậy, bọn họ cũng đâu dám ba người mà đối kháng với mấy chục ngàn con yêu thú.

Mặc dù là vậy, ba người đối đầu với mấy chục ngàn con yêu thú cũng rất điên cuồng, may là trong tay bọn họ có đan dược bổ sung hơn nữa Trình Cung còn ở trên không, thật sự có gặp nguy hiểm đi nữa cũng chẳng sợ, có những điều kiện này, bọn họ chém giết cũng càng lúc càng hăng, chẳng một chút kiêng kị nữa.

- Ha...mấy tên khốn này.

Trình Cung thân ở trên cao, trực tiếp dẫn ra một ít khí thế của Huyết Y Lão Tổ, Lục Địa Thần Tiên cũng tương đương với tồn tại yêu tộc yêu vương, Trình Cung không tấn công bọn họ, bọn họ cũng chẳng dám đến gần.

Trình Cung lắc đầu, cười khổ, nhưng tâm trạng thì khá tốt.

Sắc Quỷ quan sát chính xác, hôm nay tâm trạng của Trình Cung hoàn toàn khác với ba ngày hôm trước, bởi vì ngay lúc hắn bước vào phòng đan, trạng thái và bộ dạng đều rất tồi tệ, hắn vừa bước vào thì Đông Phương Linh Lung cũng bước vào cùng.

Tuy rằng cuối cùng vẫn chưa thể hoàn thành bước cuối cùng, nhưng lại có thể tâm sự với Đông Phương Linh Lung mấy chục canh giờ liền, Trình Cung cũng không giải thích cái cảnh xấu hổ kia, Đông Phương Linh Lung cũng không hỏi. Bởi vì Trình Cung biết, bản thân hắn cũng chưa từng nói mình là người tốt, chẳng qua là màn đó quá trùng hợp, quá ngượng ngùng thôi.

Hơn nữa với trí tuệ của Đông Phương Linh Lung, không cần nói hẳn nàng ta cũng đoán ra được. Trong mấy chục canh giờ đó, ngoài trừ do thương thế của Trình Cung không nhẹ, cộng thêm địa điểm hơi không thích hợp nên cuối cùng Đông Phương Linh Lung không đồng ý, tuy nhiên những động tác khác thì Trình Cung đâu dễ bỏ qua, Trình Đại Thiếu chứ có phải người ngoan ngoãn gì cho cam.

Vì thế hôm nay sau khi xuất phát, tâm trạng của Trình Cung thật không tồi.

Tuy nhiên tuy tâm trạng là tốt thật, có điều đối với hai gã ngang nhiên bàn tán về sinh lực của mình thì không thể khách sáo với chúng được, trực tiếp hất văng chúng vào bầy yêu thú. Túy Miêu thì lúc nào cũng nửa tình nửa say, nhưng một khi chiến đấu rồi thì chắc chắn là người khát máu, luôn luôn kích phát ra sức mạnh vượt xa tưởng tượng. Sắc Quỷ tuy cũng không yếu, Bàn Tử càng là tồn tại đã đột phá vạn tượng nhất long, nhưng ba người chống chọi với mấy chục ngàn yêu thú, vẫn là cuộc chiến mang tính khiêu chiến vô hạn, lúc mới bắt đầu đương nhiên rất sung mãn, sau khi giết được trên chục ngàn con rồi thì bọn họ ngay cả thời gian phục dùng đan dược để bổ sung sức mạnh cũng chẳng có, vết thương cũng càng ngày càng nhiều.

Mải đến lúc nguy hiểm nhất, Trình Cung mới ra tay cứu bọn họ, sau đó dùng Huyết Y của Huyết Y Lão Tổ tiến hành hồi phục cho bọn họ.

Trong quá trình này cũng chỉ bay ra ngoài mấy ngàn dặm, sau đó tìm một khu vực, để bọn họ tiếp tục chiến đấu.

....................... . . ... .................................................. .

Vị trí và tình hình của Man Thần Giáo nếu để người khác nói thì có thể sẽ rất thần bí, nhưng đối với Nam Cương Thần Giáo mà nói một chút thần bí cũng chẳng có, bởi vì nhánh người Man của Man Thần Giáo này đã từng bị diệt tuyệt, lâm vào bước đường cùng. Mỗi lần yêu thú triều ập đến, bọn họ đều phải vào sâu trong Nam Long Sơn Mạch của Man Thần Giáo, kỳ thật chính là phải nhờ vào sự bảo hộ của Nam Cương Thần Giáo.

Lúc đó, tuy trên danh nghĩa thì người Man không chịu cầu cạnh Nam Cương Thần Giáo, nhưng trên thực tế đã bị Nam Cương Thần Giáo khống chế. Sức mạnh của bọn họ vẫn rất mạnh, những lợi ích có được từ Yêu Thú Sâm Lâm và Nam Hoang, chỉ dùng để giao dịch với Nam Cương Thần Giáo.

Nam Cương Thần Giáo có một số chuyện, cũng sẽ trực tiếp bảo bọn họ đi làm, nếu cứ tiếp tục phát triển theo cái đà này, không quá hai mươi năm, khi Bách Niên yêu thú triều đến mà bọn họ không có cách nào chống chọi, thì bọn họ sẽ triệt để dựa dẫm vào Nam Cương Thần Giáo thôi.

Nhưng giờ đây, chưa tới hai mươi năm, trong số đám người Man này đột nhiên xuất hiện một vị thần linh, còn thành lập ra Man Thần Giáo, vững vàng khống chế đám người Man này, ngay cả một số người Man bị phân tán cũng khống chế nốt, nhanh chóng đoàn kết bọn họ lại trở nên lớn mạnh.

Tình huống này đương nhiên Nam Cương Thần Giáo chẳng muốn nhìn thấy rồi, bởi vì lúc đó bọn họ muốn khống chế chỉ huy Man Thần Giáo cũng không được nữa, do đó cũng xảy ra xung đột không nhỏ, mắt thấy sắp xảy ra xung đột toàn diện, thì giáo chủ lúc bấy giờ của Nam Cương Thần Giáo đã hạ lệnh, từ nay về sau Man Thần Giáo sẽ trở thành một trong những thế lực cường đại của Nam Diêm Bộ Châu, cùng đứng cùng ngồi với Nam Cương Thần Giáo , Phong Vân Kiếm Tông, và Nguyên Thủy Ma Tông.

Lúc này những người trong nội bộ Nam Cương Thần Giáo rất không cam lòng, nhưng lại không dám làm trái lại mệnh lệnh của giáo chủ, tuy nhiên lúc bấy giờ có một số vương giả Nam Hoang bất chấp những điều này, đám người Man trước kia họ thường hay bắt nạt, giờ tự nhiên lập ra cái Man Thần Giáo, bọn họ căn bản chẳng xem ra gì, gặp phải thì vẫn cướp bóc vẫn ức hiếp đám người Man kia như cũ.

Nhưng cuối cùng chỉ trong một đêm, sáu vị vương giả thống lĩnh trăm mấy ngàn Yêu Liệp Giả bị giết sạch, mà mốt số yêu thú lớn cường đại tụ tập xung quanh Man Thần Giáo cũng hoàn toàn bị tiêu diệt, nghe nói lúc đó thậm chí còn chọc giận một tồn tại Đại Yêu Vương ở sâu trong Yêu Thú Sâm Lâm, nhưng sau khi Đại Yêu Vương tức giận dẫn người xông vào Man Thần Giáo rồi thì chẳng thấy trở ra nữa, từ đó về sau địa vị của Man Thần Giáo đã triệt để vững chắc và kiên cố, không còn ai dám ức hiếp bọn họ nữa.

Nhưng Man Thần Giáo này rất thần kỳ, sau khi quật khởi thì không đến Man tộc Đông Nam, mặc dù lúc này bọn họ đã có năng lực, ngay cả Lam Vân Đế Quốc cũng chẳng dám ngăn cản. Cũng chẳng có ý phát triển thế lực hay mở rộng địa bàn, trái lại càng trở nên khiêm tốn hơn, khiêm tốn đến mức một số Liệp Yêu Giả đến Nam Hoang sau này còn không biết đến sự lợi hại của họ, chỉ nghe truyền thuyết mà thôi.

- Phong Vân biến hóa, một ngày thành rồng.

Lúc này, Đoan Mộc Nhất Phong thân đang ở dưới chân một đỉnh núi tại bên ngoài Nam Long Sơn Mạch, trong một cái hẻm núi to lớn phía xa, một vương giả khẽ cảm thán nói.

- Nghe nói thần linh của người Man đã từng xuất hiện qua một lần cách đây mười mấy năm, sau đó rất hiếm khi xuất hiện, căn cứ theo tư liệu mà chúng ta âm thầm điều tra được, trong số những năm gần đây thì vị thần linh này hình như có xuất hiện vài lần, không biết lần này chúng ta có thể bắt gặp hay không?

Một Thái thượng trưởng lão của Nam Cương Thần Giáo tên là Độc Trạch lên tiếng, gã có mặt dẹp và ngang, tóc tai, râu ria thậm chí chân mày và lông đều đen đến kinh người.

- Có Giáo chủ thay thế Đoan Mộc cùng hai vị Thái thượng trưởng lão đến cùng, cho dù thần linh của Man Thần Giáo cũng phải kiêng nể kiêng nể, tin chắc chỉ cần y không bế quan nữa, chắc chắn có thể gặp chúng ta thôi. Cho dù là bế quan, nếu thời gian ngắn thì chúng ta đợi xem sao, miễn hoàn thành nhiệm vụ là được.

Lưu Khôn vốn dĩ cao cao tại thượng, nhưng lúc này ở trước mắt Đoan Mộc Nhất Phong và Độc Trạch, Vô Ảnh ba người thì biến thành một tên theo đuôi.

Tuy nhiên Lưu Khôn khác với Lục trưởng lão, gã có khả năng xoay chuyển và phản ứng khá tốt đối với thân phận và vai trò của bản thân, lúc này nhập tâm nói.

Lời nói của gã, rất có tác dụng với ba người Đoan Mộc Nhất Phong, Độc Trạch và Vô Ảnh .
Bình Luận (0)
Comment