Đan Thần

Chương 670


Mà sau lưng có không ít người Đông Phương gia tộc cũng xấu hổ vô cùng, Trình Cung nói ra những lời này, đánh cho bọn họ một tất còn cho quả táo ngọt, mục đích chủ yếu của Trình Cung là cho những lão gia hỏa kia biết, đừng cho rằng tính toán cả ngày là đúng.

Nếu như đổi thành người khác, dù là cường thịnh trở lại, Đông Phương Cốc cũng không để cho đối phương tùy ý mắng mình như thé, nhưng vừa rồi hắn đã nhận Trình Cung là cô gia, thậm chí vì chuyện của gia tộc mà nói ra lời này, mà Trình Cung cũng có tư cách nói như thế, hơn nữa Trình Cung nói những lời này cũng làm cho nội tâm của hắn cảm thấy khó chịu.

Trình Cung đem chuyện giải quyết Khô Cốt đạo nhân nói chung với Đông Phương Nhất Minh, cũng đem quan hệ thông gia giữa Đông Phương gia tộc cùng Bắc Minh gia tộc nói ra làm cho hắn không chịu nổi, nhưng thật sự trong nội tâm của hắn, hắn cũng phát giác, bản thân mình thật sự không chú ý tới chuyện của gia tộc, bản thân mình chỉ lo tu luyện mà thôi.

Đông Phương Cốc vốn bất thiện ngôn từ, càng không muốn bị mắng trước mặt của nhiều người như thế, hết lần này tới lần khác Trình Cung lại nói ra đạo lý trong đó, tuy hắn cũng không phải người biết nguyên nhân, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy áy náy không biết nên nói như thế nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Cũng may cuối cùng Trình Cung cũng kéo trở lại, nếu không hắn thật sự vô cùng xấu hổ, có một loại xúc động muốn bộc phát liều mạng sống chết với Bắc Minh gia tộc.

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì, phụ thân của ta sẽ nhanh chóng tới đây, nếu ngươi dám đụng tới ta... Ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu, đây là địa bàn của Đông Phương gia tộc, ngươi không thể đụng đến ta, ta phải...

Lúc này, Đông Phương Nhất Minh nhìn thấy Đông Phương Cốc đường đường là Thái Thượng trưởng lão của Đông Phương gia tộc, lại bị Trình Cung nói á khẩu không trả lời được, hơn nữa hắn không có ý muốn nói chuyện giúp mình, không có ý định ngăn cản đối phương, lại nhìn Trình Cung từ không trung hạ xuống, hắn lập tức sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.

Mặc dù nói hắn dựa vào dược vật cưỡng ép tăng lên, nhưng nói như thế nào cũng là tồn tại Địa Anh, không ngờ lảo đảo té xuống mặt đất, hắn thậm chí còn không có tâm huyết của người luyện võ.

Vô số người chung quanh lắc đầu, càng có người đang cười, cười Đông Phương Nhất Minh rất ngu rất ngây thơ, đối phương ngay cả Khô Cốt đạo nhân cũng giết, cũng phá trận pháp của thành Hỏa Vân, chẳng lẽ còn sợ lời ngươi nói sao.

- Bành!

Trình Cung không thèm nhìn hắn, trực tiếp điểm một ngón tay ra, một đạo hỏa quang trực tiếp đánh xuyên qua đầu của Đông Phương Nhất Minh, hỏa diểm lan từ trên đầu xuống toàn bộ thân thể Đông Phương Nhất Minh, sau đó thân thể của Đông Phương Nhất Minh hóa thành tro tàn.

Đối với loại rác rưởi như hắn, Trình Cung cũng không thèm nói nhảm nhiều, ngay cả tâm tình mắng chửi cũng không có.

- Trở về suy nghĩ đi, vì sao Đông Phương gia tộc lại xuống dốc tới tình trạng này, nếu một gia tộc không có một điểm mấu chốt và kiên trì tới cuối cùng, vậy thì nó sắp xong đời rồi.

Trình Cung cất bước đi qua bên cạnh Đông Phương Cốc, vỗ nhè nhẹ lên bả vai của hắn.

Một tuổi còn trẻ Địa Anh tồn tại, vậy mà tại một phen tức giận mắng về sau, còn như là trưởng bối vỗ vào bả vai của đối phương nói loại lời này.

Loại tràng cảnh này, nếu như không phải tận mắt thấy, ai cũng không tin tưởng đây là thật, nhưng bây giờ nó lại diễn ra thật sự ở ngay trước mặt của mọi người.

- Oanh. . . Oanh...

Mà vào lúc này trên không trung có tiếng nổ mạnh liên tục, mập mạp, sắc quỷ, Túy Miêu cùng Đông Phương Ngọc Sanh bốn người cộng thêm đông đảo người của Đông Phương gia tộc liên thủ với nhau, tiêu diệt toàn bộ những bộ xương mất đi khống chế của Khô Cốt đạo nhân, rất nhanh xử lý toàn bộ số xương khô còn lại.

Mà Trình Cung vào lúc này cất bước tiến vào bên trong, tên trưởng lão Địa Anh đỉnh phong vẫn đứng ở nơi đó, động cũng không dám động, không dám chạy trốn, càng không dám nói thêm một câu này, mà những người đang tụ tập ở bên ngoài, nhìn thấy Trình Cung đi tới, toàn bộ tự động tránh ra một con đường, thậm chí không có một người nào dám ngẩng đầu nhìn Trình Cung.

Cung điện này đã bị cấm chế, trận pháp khởi động từ sớm, nhưng đối với Trình Cung mà nói, những trận pháp này không có nhiều tác dụng lắm. Nếu như nói muốn đi vào một ít yếu địa của Lý gia, nhất là một ít trận pháp do lão tổ tông bọn họ bố trí, mới có thể làm khó được Trình Cung, còn những trận pháp khác, không làm gì được Trình Cung cả.

- Bành!

Trong nhắt mắt bước vào trong gian phòng, Trình Cung nhìn thấy thân ảnh một thân bạch y thắng tuyết (bạch y thắng tuyết: áo trắng như tuyết), so với Linh Lung ngày đó ngồi đọc sách, thì Đông Phương Linh Lung hiện giờ là độc nhất vô nhị.

Nhìn thấy Đông Phương Linh Lung đứng ở trước cửa sổ, Trình Cung cũng nhìn thấy khỏa đan dược nằm trên mặt đất, Trình Cung không cần để ý tới khỏa đan dược đó là vì, bởi vì có hắn ở đây, vĩnh viễn không bao giờ để Đông Phương Linh Lung sử dụng loại đan dược này.

- Thật xin lỗi, bởi vì muốn làm một ít chuẩn bị, nên tới chậm!

Đông Phương Linh Lung từ từ quay người, khi nghe Trình Cung nói những lời này, thân thể nàng khẽ run lên, cười nói, giống như sông băng tan ra, ngươi xinh đẹp như vậy, tươi mát như thế, siêu phàm thoát tục, Đông Phương Linh Lung cười lên, xuất phát từ nội tâm.

Trên thế giới này, làm gì có người nào có thể khiến Trình đại thiếu nói ra những lời này chứ.

Nàng vốn lo lắng qua, không hi vọng Trình Cung đến, nhưng nhìn thấy Trình Cung giết địch, đánh chết Khô Cốt đạo nhân, tức giận mắng những người Đông Phương gia tộc, áp lực trong nội tâm nàng biến mất vô tung vô ảnh.

Đột nhiên nang có cảm giác rất an toàn, có thể dựa vào, hắn chính là nam nhân của mình, nam nhân của mình vì mình mà đi thẳng tới đây.

Đã đến, vậy thì mặc kệ trời có sập xuống, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, cái gì đến cũng không sao cả.

Đông Phương Linh Lung không biết nên đi nói như thế nào với những người của Đông Phương gia tộc, nhưng trong lòng không cảm thấy thoải mái, vừa rồi Trình Cung mắng những lời kia, trong nội tâm của nàng vô cùng thoải mái, lại nghe được Trình Cung nói những lời này, nàng đã không còn chút khúc mắc nào, cho nên nàng cười, cười rất vui vẻ.

- Chúng ta rời khỏi nơi này đi, chuyện sau đó còn náo nhiệt lắm, không có người nào có thể khi dễ nữ nhân của Trình Cung ta, có ta ở đây, ta sẽ mang ngươi trở về.

Trình Cung cất bước đi tới bên cạnh Đông Phương Linh Lung, duỗi tay ra đã trực tiếp ôm Đông Phương Linh Lung, sau đó mang theo Đông Phương Linh Lung trực tiếp bay ra ngoài cửa sổ.

- Oa, mau nhìn.

- Đẹp quá a, đúng là tiên nữ hạ phàm.

- Rất đẹp trai a, nếu như ta có nam nhân như vậy, ta chết cũng cam lòng.

- Làm nam nhân mà làm tới tình trạng này, thực con mẹ nó đã ghiền.

- Không ngờ thật sự dẫn người rời đi, náo nhiệt lần này lớn rồi, ngày mai đội ngũ Bắc Minh gia tộc đến đón dâu, có náo nhiệt xem rồi.

- Chẳng phải người của Bắc Minh gia tộc cũng ở trong thành Hỏa Vân sao, tại sao không có chút động tĩnh thế này?

Bình Luận (0)
Comment