Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 57

Mạch Tuệ nhướng mày, lập tức đi về phía nhà Thôn trưởng.

" Tiểu Cốc, Lạp Nhi"

Mạch Tuệ xông vào viện tử, hai đứa nhỏ xoay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt đỏ bừng, trên người và mặt đều dính bùn.

"A tỷ..."

Mạch Tuệ vội vàng ngồi xuống, nắm cánh tay của bọn nó hỏi: "Ai bắt nạt hai đứa?"

"Là..."

Lúc này Thôn trưởng cầm một cái khăn nóng ẩm từ trong nhà đi ra, thấy Mạch Tuệ thì nói:" Tuệ nha đầu cháu đã trở lại, vừa nãy lúc ta bắt gặp Mạch Cốc và Mạch Lạp bọn nó đang ngã dưới đất khóc đấy. Cháu xem mặt mũi bọn chúng toàn là bùn, mau lau cho bọn chúng đi."

Mạch Tuệ nhận lấy, nhẹ nhàng lau bùn trên mặt đệ đệ và muội muội.

Mạch Cốc " Ôí" một tiếng, đỏ vành mắt ấm ức nói: " A tỷ, đau..."

Lúc này Mạch Tuệ mới thấy rõ sau khi ℓau bùn trên mặt Mạch Cốc, ℓàn da chỗ xương gò má đã bị rách tới rướm máu.

"Cuối cùng chuyện gì xảy ra?"

"A tỷ." Mạch Lạp nghẹn ngào nói:

"Bạch Phiêu, ra đây!""Là Bạch biểu tỷ, muội và Mạch Cốc đang nhặt hoa mai rụng ngoài viện của tỷ tỷ Liễu gia, muốn đặt vào trong bát nước, nhìn đẹp. Sau đó Bạch biểu tỷ tới tìm tỷ tỷ Liễu gia chơi, bọn họ nói quần áo gì đó, sau đó hai người cãi nhau. Bạch biểu tỷ ra ngoài, hỏi bọn muội rốt cuộc là quần áo của tỷ ta đẹp hay là nhị tỷ tỷ Liễu gia đẹp, muội nói là nhị tỷ tỷ Liễu gia đẹp, Bạch biểu tỷ lập tức đi tới đẩy muội. Ca ca bảo vệ muội, ném đá vào tỷ ta, Bạch biểu tỷ lại đá ca ca ngã xuống đất, mặt của ca ca là bị tảng đá dưới đất làm rách..."

Mạch Tuệ ném cái khăn, vô cùng tức giận, Bạch Phiêu tỷ giỏi lắm!

Lúc chạng vạng tối, Bạch Phiêu đang tức giận cởi quần áo trên người, thay một bộ khác, chỉ nghe thấy bên ngoài ồn ào lạ thường. Hôm nay là ngày gì vậy, chuyện gì cũng không được như ý! Bạch Phiêu đặt trâm gỗ trong tay xuống, cau mày khó chịu đi vào trong viện tử.

" Bạch Phiêu, ra đây."

Theo một giọng nữ gào thét, cửa viện bị đập "Ầm ầm". Bạch Phiêu dừng bước, cẩn thận suy nghĩ, đây chẳng phải là giọng của con nhóc chết tiệt kia sao!

Nó tới đây làm gì, chẳng lẽ là mình đẩy đệ đệ và muội muội của nó nên tới tìm mình tính sổ?

Trong lòng Bạch Phiêu hơi sợ hãi, trước kia nàng ta không cảm thấy cái bao cát đánh không đánh trả, mắng không mắng lại kia có gì đáng sợ. Bây giờ thì khác, từ sau chuyện của bà ngoại lần trước, nàng ta đã cảm thấy con nhóc chết tiệt này như biến thành một người khác.

Bây giờ cha mẹ đã sang thôn bên cạnh ăn cỗ, gia gia và tiểu thúc nằm trên giường đều không biết giấu mặt vào đâu, Bạch Phiêu ở nhà là để trông chừng bọn họ.

Không ai có thể giúp nàng ta. Bạch Phiêu quyết định mắt điếc tai ngơ. Chẳng bao lâu sau, tiếng đập cửa ngừng lại, Bạch Phiêu thở phào nhẹ nhõm, chắc là người đã đi rồi.

"Rầm!" là tiếng rìu bổ vào cửa: "Tỷ không đi ra thì ta sẽ bổ cửa đi vào."

Con nhóc chết tiệt này vậy mà ℓại muốn bổ cửa nhà mình, ai cho nó ℓá gan đó!

Bạch Phiêu phẫn nộ, không nhịn được đi qua cửa mở. Hôm nay nàng ta muốn xem thử đối phương dám làm gì nàng ta.

Bạch Phiêu đứng phía sau cửa, chỉ thò đầu ra, thùng rỗng kêu to hỏi:" Ai cho nhà ngươi bổ cửa nhà bọn ta hả"

Mạch Tuệ lạnh mặt, đạp một cước lên cửa. Hai cánh cửa vốn chỉ mở he hé ra hai bên, ván cửa nặng trịch đập vào mặt của Bạch Phiêu không kịp trốn. Mạch Tuệ xông vào túm tróc nàng ta, nhân lúc nàng ta chưa kịp hoàn hồn thì giơ chân đè thẳng Bạch Phiêu xuống đất.

Mặt Bạch Phiêu cấn trúng tảng đá thô ráp tới phát đau, nàng ta không khỏi giãy giụa mắng mỏ: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, vậy mà dám đối xử với ta như vậy!"

Hai bé gái tuổi tương đương nhau, nhưng tháng này Mạch Tuệ gánh nước đốn củi không ít, cộng thêm kiếm được tiền nên trên người đã nuôi được chút thịt, sức ℓực ℓớn hơn Bạch Phiêu sống an nhàn sung sướng cả một việc nặng cũng không ℓàm nhiều. Giờ phút này nàng ta nhớ ra, bị Mạch Tuệ đè đầu xuống đất cọ xát, da mặt non mịn yếu ớt kia bị mài tới rách da, rướm máu.

Bình Luận (0)
Comment