Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 61

Ngỗng lớn nhìn đến hưng phấn lập tức lao xuống sông, dọa mấy chú vịt kia " quạc quạc" chạy mất, sau hơn một tháng, cuối cùng nó cũng có thể bơi lội tắm rửa rồi.

Ngỗng lớn trượt chân sung sướng, ngửa lên trời gọi" Ngỗng ngỗng ngỗng."

Trước cảnh này, Mạch Tuệ không khỏi nghĩ tới một bài thơ, dù sao hai đệ đệ muội muội cũng đã biết bí mật của nàng nên Mạch Tuệ không cần lo lắng.

Mạch Tuệ ngồi xổm xuống trước mặt Mạch Lạp và Mạch Cốc, chỉ vào ngỗng ℓớn đang bơi dưới sông và nói: "A tỷ dạy hai đứa một bài thơ, đọc theo tỷ tỷ nhé?"

"Vâng ạ!" Mạch Lạp và Mạch Cốc ngồi ngay ngắn trả ℓời.

"Ngỗng ngỗng ngỗng, cổ cong hướng trời ca."*



Mạch Lạp và Mạch Cốc ngoan ngoãn đọc theo: "Ngỗng ngỗng ngỗng, cổ cong hướng trời ca..."

"Lông trắng phô nước biếc, chân hồng sóng trong qua."

"Lông trắng phô nước biếc..."

(*) Trích thơ "Vịnh ngỗng" - Lạc Tân Vương

...

Dạy thơ xong, Mạch Tuệ kêu đệ đệ và muội muội ngồi cách bờ sông xa một chút để phơi nắng, bản thân thì quay về nhà lấy cuốc, bởi vì nàng thấy bên cạnh mấy tảng đá lớn ở bờ sông mọc hai ba bụi địa liền, lá cây khô héo, điều này cho thấy địa liền đã tới lúc thu hoạch.

Địa liền có thể dùng làm thuốc, cũng có thể làm gia vị. Trước kia bà cũng lấy nó hầm với xương sườn, rất thơm, lần trước Mạch Tuệ làm ruột già khìa vẫn là mua từ hiệu thuốc, bây giờ có thể đào một chút phơi nắng, không cần đi mua nữa.

Đào địa liền về, bỏ sạch rễ cây, loại bỏ tạp chất và vỏ, rửa sạch, sau đó cắt thành lát đặt trong cái mẹt phơi nắng lớn. Ánh mặt trời đầu xuân không mạnh lắm, phải phơi thêm mấy ngày.

Mạch Tuệ cầm giỏ rau đựng địa liền, dẫn đệ đệ và muội muội cùng ngỗng lớn đã tắm rửa sạch sẽ đi về nhà, đụng phải Tôn thợ săn và Tôn Nhị Ngưu. Mạch Tuệ hơi dừng lại rồi tiếp tục tiến lên phía trước, chào hỏi người Tôn gia như thường ngày.



Mấy ngày không gặp Mạch Tuệ, Tôn Nhị Ngưu gần như nhiệt tình chào hỏi ngay lập tức: "Ngày mai là mười lăm, năm nay ăn Tết đã xong, ta và cha chuẩn bị lên núi xem con mồi. Tuệ Nhi muội muội có muốn đi chơi với bọn ta không?"

Nếu là lúc trước thì Mạch Tuệ sẽ phấn khởi đi theo, dù sao trong ngọn núi này tài nguyên phong phú, nói không chừng có thể hái quả dại cỏ dại hạt dẻ gì đó. Nhưng bây giờ nàng đã biết Tôn Nhị Ngưu có tâm tư kia nên không tiện vòng quanh sau mông hắn ta nữa.

"Tôn đại thúc và Nhị Ngưu ca đi đi, ta còn dẫn theo đệ đệ và muội muội, sẽ không kéo chân mọi người. Tết Nguyên tiêu ngày mai buổi trưa ăn ở nhà cháu đi, đến nếm thử bánh trôi nước cháu làm."

Tôn thợ săn cười một tiếng: "Được, vậy thúc đi trước đây."

Mạch Tuệ gật đầu, về nhà loay hoay địa liền của mình, mãi cho đến khi sắc trời gần tối, bên ngoài sân ồn ào một trận.

"Là mấy người Tôn thúc thúc đã về." Mạch Lạp từ cửa chạy vào nhà bếp nói với Mạch Tuệ đang nấu cơm.

Ngay sau đó chỉ nghe thấy giọng nói của Tôn Nhị Ngưu vang lên trong sân: "Tuệ Nhi muội muội, Tuệ Nhi muội muội!"

Mạch Tuệ ném mì vắt trong tay, kêu Mạch Lạp mang củi nhóm lửa một chút, sau đó lau tay đi ra ngoài.

"Thế nào rồi?"

Tôn Nhị Ngưu nhìn nàng một cái, ba bước gộp thành hai đi tới trước mặt nàng, sắc mặt còn có chút sốt ruột: "Ta tới nói cho muội biết một tiếng, có đôi khi muội to gan thích lên vùng núi phía bắc, khoảng thời gian này tuyệt đối không được đi, phía nam cánh rừng cũng đừng vào quá sâu. Cũng may hôm nay muội không lên núi với ta và cha, bọn ta từ phía xa nhìn thấy trong rừng có gấu."

"Gấu?" Mạch Tuệ kinh ngạc: "Gấu đã kết thúc ngủ đông rồi sao?". Ngôn Tình Ngược

Tôn Nhị Ngưu lắc đầu, sắc mặt nặng nề: "Chỗ chúng ta mấy năm qua chừng tháng mười thì gấu bắt đầu ngủ đông, trung tuần tháng hai năm sau mới từ từ nhìn thấy một chút dấu hiệu hoạt động. Cha cũng không rõ sao hôm nay lại đụng phải, nhưng bọn ta xác định thứ bọn ta thấy là gấu."

"Được, ta biết rồi." Mạch Tuệ nhíu mày, nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn Nhị Ngưu ca ca."

"Không, không có gì, muội không sao thì ta, bọn ta mới yên tâm..."

Câu nói ngượng nghịu tột cùng này của Tôn Nhị Ngưu khiến Mạch Tuệ lập tức thoát vai, ánh sáng mờ tối, không thấy rõ vẻ mặt của Tôn Nhị Ngưu, nhưng bầu không khí thật sự lúng túng. Không được không được, không thể để mặc đứa nhỏ này phát triển tiếp!

Bình Luận (0)
Comment