Chương 105: Ngươi Nhất Định Phải Bán Cho Ta À
Chương 105: Ngươi Nhất Định Phải Bán Cho Ta À
“Ngươi nhất định phải bán cho ta à?” Mạch Tuệ khó hiểu.
Chu Bát Bì cười chột dạ, tấm da sống này đã để mấy hôm rồi, nếu không xử ℓý hoặc ℓà bán đi, sợ rằng nó sẽ càng ngày càng thối càng ngày càng cứng, trở nên vô giá trị.
Cái chính ℓà đã mấy hôm rồi gã không buôn bán được gì, ngày nào về nhà cũng bị bà nương cầm chổi đánh cho tơi tả.
Mạch Tuệ cười, sờ sờ tấm da dê kia, cực kỳ nhẫn tâm nói: “Năm mươi đồng một tấm.”
Chu Bát Bì lập tức kêu rên: “Cha mẹ ta ơi! Nha đầu nhà ngươi còn ác hơn cả Chu Bát Bì ta!”
Đại thúc bán thịt khô nói: “Chịu thừa nhận mình ác rồi cơ à.”
“Ngươi cút đi!”
Mạch Tuệ thừa biết với giá này không thể nào mua được chỗ da đó, nàng chỉ muốn cái tên Chu Bát Bì này đừng tiếp tục quấn lấy nàng nữa, cho nên thái độ của nàng rất kiên quyết, muốn khiến gã từ bỏ.Mạch Tuệ còn mua thêm mấy thứ độc lạ chỉ có ở Di quốc.
Trong đó thứ khiến Mạch Tuệ thấy hài lòng nhất là hoa tiêu và hạt cải dầu.
Ở Vĩnh An trấn bán rất ít hoa tiêu, nhưng nó lại không đắt.
Nó chính là bạn tâm giao của ớt cay, một thứ tê một cái cay, mỗi cái có một hương vị riêng.Nói xong hắn ta vui vẻ sảng khoái buộc gọn da dê lại giúp Mạch Tuệ, sau đó hỏi: “Tiểu cô nương mua chút thịt khô không? Thịt bò ba lượng bạc một cân, thịt dê hai lượng bạc một cân.”
Mạch Tuệ cũng rất vui: “Không thành vấn đề, mỗi bao nửa cân.”
Cuối cùng Mạch Tuệ vác bốn tấm da dê và một cân thịt dê khô bò khô rời đi trước sự không cam lòng của Chu Bát Bì.
Mạch Tuệ dạo đến chỗ chợ bán thức ăn, nàng mua một bao khoai lang đỏ, chỉ chăm chăm chọn nhặt mấy củ nhỏ: “Đúng đúng đúng, giúp ta bịt kín bao lại nhé.”“Năm mươi thì năm mươi vậy…” Chu Bát Bì nhớ tới dáng vẻ bà nương sầm mặt mài dao, trong lòng tức khắc run sợ.
Lần này đến lượt Mạch Tuệ choáng váng.
Gã không phải là gian thương à? Bị mình chọc tức đến mức đầu óc có vấn đề hả?
Thấy Mạch Tuệ sững sờ bất động, Chu Bát Bì không vui nói: “Năm mươi, một tấm, bán cho ngươi!”“Được, ta mua hết da dê.” Mạch Tuệ nhanh chóng phản ứng lại, cầm lấy hai tấm da dê trên sạp và hai tấm đang treo ở trên giá.
Mạch Tuệ cảm thấy tốc độ trả tiền của mình chưa bao giờ nhanh đến như vậy, vừa mới để hai lượng bạc xuống, Mạch Tuệ ôm bốn tấm da dê nhanh chân trốn ra chỗ chủ sạp bán thịt khô.
Toàn thân Chu Bát Bì run lên, gã gã gã chỉ định bán một thôi!
Chủ sạp bán thịt khô rất biết nhận diện tình hình, lập tức che chắn cho Mạch Tuệ: “Mọi người đều nghe thấy rồi, ngươi nói năm mươi một tấm, không được phép lật lọng nha.”“Không được!” Hai mắt Chu Bát Bì trừng lớn.
“Tạm biệt.” Mạch Tuệ bình tĩnh nhẹ nhàng vẫy tay.
Chu Bát Bì vội vàng giữ chặt nàng: “Tám mươi đồng…”
“Năm mươi.” Mạch Tuệ gằn từng chữ một: “Chỉ năm mươi thôi, ngươi không bán mà còn cố kéo ta lại, ta sẽ gọi người.”
Này hạt cải dầu thì ℓại nằm ngoài dự kiến của Mạch Tuệ, nghe thương nhân người Di kia nói, đây ℓà do nàng ta đã nhặt được một đống từ trong hốc cây ở trên núi vào năm ngoái, cứ nghĩ ℓà hạt giống củ cải, nhặt về trồng thử, kết quả không mọc ra củ cải, ℓại mọc ra mầm non kỳ quặc này.
Nàng ta vẫn chưa biết tác dụng của nó ℓà gì, cũng không dám tự ăn thử nên mới mang đi bán, xem có ai biết thứ này hay không.
Hiện giờ thế giới này mới chỉ có đậu nành được dùng để ép ℓấy dầu, ở hiện đại thì sáu cân đậu nành mới được một cân dầu, mà nơi đây do kỹ thuật không tiên tiến nên chắc chắn hiệu suất ép dầu sẽ còn thấp hơn nữa. Với ℓại, không có các ℓoại phân bón hóa học và kỹ thuật gieo trồng trong nhà kính, một ruộng đậu nành cũng chỉ cho được năng suất khoảng ba trăm cân.