Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 108 - Chương 108: Đoàn Viên

Chương 108: Đoàn Viên
Chương 108: Đoàn Viên
canvasa1b1080.pngLiễu Nhược Mi gọi nàng ℓại: “Muội đi vắng mấy hôm ℓận, không có ai gửi rtruyện cho ta đọc, ta rất nhàm chán, mấy hôm nữa muội viết một ít cho ta đọc đi.”

“Tháng ba bận việc đồng áng, mong rằng tỷ tỷ thông cảm.”

Không phải Mạch Tuệ không muốn viết mà quả thật nàng có rất nhiều việc. Cả ngày phải ℓo nghĩ ngược xuôi, nên càng không muốn phải động não thêm nữa.

canvasa1b1081.pngLúc này thôn trưởng vừa mới cho tan học, mấy đứa nhóc ầm ầm ĩ ĩ chạy ra từ trong viện.

“Đi đi, đi đi.”

Lúc về tới nhà mẹ nuôi, đồ ăn đã được dọn lên bàn.

Cả gia đình đông vui hòa thuận vây quanh bàn ăn.

Hôm nay cha nuôi mẹ nuôi bán được hươu rừng, lúc ăn cơm trên mặt bọn họ vẫn luôn hiện lên ý cười.
Uông đại nương hỏi Mạch Tuệ: “Lần này tới Đồng An trấn, nghe nói con đã mua rất nhiều món đồ kỳ lạ về hả?”

Mạch Tuệ gật đầu: “Có rất nhiều hạt giống mà trước kia con chưa từng nhìn thấy, gì mà khoai tây rồi thì ớt cay, thương nhân người Di kia chém gió tâng bốc ghê quá, con động lòng mua luôn.”

Tôn thợ săn cũng nói với Uông đại nương như thể đang tranh công vậy: “Lần này ta cũng mua được hạt giống hiếm có kỳ lạ cho nàng đó nhé.”

Uông đại nương lập tức có hứng thú, Mạch Tuệ cũng không nhịn được mà nhìn hắn ta.
“Đệ cũng làm được!”

Mạch Tuệ vui vẻ nhéo mặt bọn nhóc: “Ngoan lắm.” Sau đó đưa túi bánh gạo mềm trong tay cho thôn trưởng: “Thôn trưởng gia gia, đây là món cháu mua ở Đồng An trấn, đưa cho ông nếm thử ạ.”

Mạch Cốc nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn theo túi bánh gạo mềm trong tay Mạch Tuệ.

Mạch Tuệ dở khóc dở cười: “Nhóc tham ăn, a tỷ có để phần đệ rồi đó.”
“Vẫn là nha đầu cháu có lòng, lão phu cũng không khách khí với cháu nữa.”

Thôn trưởng nói xong thì nhận lấy bánh gạo của Mạch Tuệ, lập tức mở ra đưa cho hai đứa nhóc, mỗi đứa một miếng bánh: “Đây, bé ngoan.”

Mạch Cốc liếc nhìn a tỷ, vẫn hiểu chuyện mà từ chối: “Thôn trưởng gia gia ăn đi ạ, cháu và Lạp Nhi về nhà rồi ăn sau.”

“Vậy thôn trưởng, chúng cháu về trước đây ạ.” Mạch Tuệ mỗi tay dắt một đứa.
“Hình như thương nhân kia không phải là người Di quốc, trông có vẻ là người Nam quốc chúng ta. Hạt giống này hắn ta nói là được vận từ nước ngoài đến, gọi là cà rốt.”

Tôn Đại Ngưu hỏi: “Cà rốt này khác gì củ cải ạ?”

Tôn thợ săn gãi đầu: “Hắn ta nói là toàn thân nó là màu đỏ, hình dáng thon dài, cụ thể thì ta cũng không biết. Hạt giống này tốn mất của ta tận nửa lượng bạc đó.”

Uông đại nương bất đắc dĩ liếc hắn ta một cái: “Còn chưa tính toán ra được lời lãi mà chàng đã mua rồi, nam nhân đúng là chỉ biết tiêu xài hoang phí.”
Mạch Cốc ôm đùi Mạch Tuệ, kích động nói: “A tỷ, tỷ về rồi, bọn đệ nhớ tỷ chết mất.”

Mạch Tuệ cưng chiều sờ đầu của thằng bé, cười hỏi: “Vậy hai đứa có nghe lời mẹ nuôi và thôn trưởng gia gia không hả?”

Thôn trưởng nghe thấy động tĩnh bước ra khỏi phòng, trông thấy Mạch Tuệ đang đứng ở trong viện, cười nói: “Ngày nào hai nhóc con này cũng nhắc đến cháu đó, nhưng mà lúc học bài vẫn cực kỳ chuyên tâm.”

Mạch Lạp nói: “A tỷ, bọn muội học tập nghiêm túc lắm, muội có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh!”
“Cẩn thận đó.” Mạch Tuệ vội vàng nhường đường, sau đó hét lớn vào trong viện: “Lạp Nhi, Tiểu Cốc, a tỷ về rồi này!”

“A tỷ!”

“Là a tỷ!”

Mạch Tuệ vừa mới đi tới cửa viện tử đã thấy hai bóng hình nhỏ bé xông thẳng tới. Ngay sau đó, hai cái đùi của nàng có thêm hai “đồ trang sức” treo bên trên.


Cà rốt à, sao Mạch Tuệ ℓại không may mắn gặp được chứ, nhưng mà thứ này nàng có thể mua từ cửa hàng hệ thống.

Đợi đến ℓúc mẹ nuôi trồng được rồi, Mạch Tuệ có thể ℓấy hai củ để cho thỏ ăn.

Con thỏ con mà cha nuôi cho nàng ngày trước giờ đã ℓớn thành một con thỏ mập mạp, nuôi ℓâu rồi nên cũng có tình cảm, không xuống tay được, hai đứa nhóc cũng cực kỳ thích nó.







Bình Luận (0)
Comment