Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 122 - Chương 122: Đúng Là Không Thể Tin Được

Chương 122: Đúng Là Không Thể Tin Được
Chương 122: Đúng Là Không Thể Tin Được
canvasa1b1220.png"Quẹt thẻ..."

(Quẹt thẻ thành công: nhận được hai điểm tích ℓũy.)

Hôm nay ℓà ngày thứ bốn của tháng tư, một vòng quẹt thẻ mới của Mạch Nguyệt ℓại bắt đầu với số điểm tích ℓũy hiện tại ℓà: hai. Nhìn số điểm tích ℓũy ít ỏi này đúng ℓà thật đáng thương.

canvasa1b1221.pngHệ thống thưởng cho nàng một tòa nhà. Cụ thể ℓà một biệt thự nhỏ đơn ℓập, giản dị. Có ai tin nổi không? Chứ Mạch Tuệ thật sự không dám tin.

Nhưng thứ đó đang bay lơ lửng trước mặt nàng, đã vậy bên cạnh còn có một hàng chữ lớn đang bay: Mời lựa chọn vị trí đặt tòa nhà, sau hai phút nếu chưa chọn được chỗ đặt coi như bỏ qua phần thưởng, hai phút đếm ngược bắt đầu… còn một phút bốn mươi mốt giây...

Đúng là không thể tin được!

Nàng nàng nàng biết đặt nó ở đâu bây giờ, chắc chắn là không thể mang ra khỏi không gian rồi. Không dưng có thêm một căn nhà, đã vậy kiểu dáng còn mới lạ thế này, chỉ sợ nàng sẽ bị mọi người coi thành yêu quái đem đi thiêu sống mất.
Mạch Cốc cũng tò mò bước đến hỏi: "Túi bách bảo gì cơ?"

Mạch Lạp nói như thật: "Chú mèo Poko đã đưa túi bách bảo cho a tỷ rồi."

Đôi mắt của Mạch Cốc lập tức trợn tròn hết cả lên, nó nhìn chằm chằm về phía Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ vô thức mở cửa căn biệt thự ra, muốn vào đó xem qua một chút. Bên trong biệt thự được thiết kế theo phong cách rất hiện đại, phòng khách có sô pha, có bàn trà, đèn điện... Trong bếp có tủ lạnh, có lò vi sóng, có bếp từ... Trong nhà vệ sinh có thiết bị sưởi ấm, bồn cầu, máy giặt... Trong phòng ngủ có đồng hồ, điều hòa, giường cỡ lớn...

Ngoại trừ việc không có máy tính, điện thoại di động và tivi ra thì cơ sở vật chất trong nhà có thể coi là đầy đủ hết. Nhưng, trừ đèn điện, đồng hồ, sô pha, giường, bồn cầu ra, những thứ khác nếu muốn dùng đều phải trả tiền, hơn nữa cái giá phải trả tuy không giống nhau nhưng tóm lại là đều rất đắt.

Ví dụ như tủ lạnh muốn dùng một tiếng phải bỏ ra hai trăm điểm tích lũy, lò vi sóng là một trăm điểm, vân vân.... Thế nên bàn tay vàng của nàng cũng coi như là đã được mở, chẳng qua là chưa được mở hẳn mà thôi.
Mạch Tuệ thấy tay chân hơi luống cuống, lúc đồng hồ đếm ngược còn mười giây cuối cùng nàng quyết định đặt căn nhà ở chỗ bãi cỏ bên hồ nước.

Ngay lúc đó, màu sắc của gió và mây bên trong không gian thay đổi, gió thổi mạnh đến nỗi Mạch Tuệ không mở mắt ra được, đợi đến khi nàng mở được mắt ra, mặt trời buổi sáng đã bắt đầu mọc lên từ phía đông.

Ánh mặt trời vàng óng chiếu xuống mặt hồ, rải lên toàn nhà, bao trùm lên cả gương mặt còn dáng vẻ ngơ ngác của Mạch Tuệ. Trong chớp mắt, thời gian trong không gian dần trôi.
Mạch Tuệ ngồi phịch xuống ghế sô pha, bàn tay nàng ôm lấy trái tim đang co thắt vì quá ngạc nhiên, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. Đợi đến khi Mạch Lạp và Mạch Cốc rời giường đi đến nhà bếp thì thấy a tỷ của mình đang ngồi ngẩn ngơ trước bếp, ngọn lửa trong bếp sắp tắt đến nơi rồi mà nàng vẫn không hề hay biết.

"A tỷ, tỷ làm sao thế?"

Giọng nói của Mạch Cốc vang lên làm gián đoạn sự ngơ ngác của Mạch Tuệ. Nàng nhìn hai đứa nhỏ, sau đó vội vàng đứng lên bảo: "Để a tỷ múc nước cho cả hai rửa mặt nhé, cơm nước a tỷ chuẩn bị xong hết cả rồi."
Nói xong nàng nhanh tay múc nước rồi dọn cơm.

Mạch Lạp rửa mặt xong, bước tới ôm chặt lấy bắp đùi của Mạch Tuệ, mở to hai mắt tròn vo hỏi: "A tỷ à, túi bách bảo đâu?"

Đêm qua nó nói trong lúc mơ màng thế mà đến tận bây giờ vẫn còn nhớ.








Bình Luận (0)
Comment