Chương 126: Là Ta, Quý Thanh
Chương 126: Là Ta, Quý Thanh
Tô Tử Khanh giải thích: "Ta có nhận mấy đứa nhỏ ở trong thôn, dạy chúng nó biết chữ đọc sách. Hôm nay, có ℓẽ hầu hết những đứa trẻ khác cũng đã tới rồi."
Tỷ đệ Quý thị cảm thấy hơi thất vọng: "Nếu đã vậy chúng cháu không quấy rầy thôn trưởng nữa, mấy ngày nữa chúng cháu sẽ tới thăm hỏi sau ạ."
"Thôn trưởng gia gia, ông chờ cháu một chút, cháu đi gọi Lạp Nhi dậy."
Bước chân của Mạch Tuệ chợt khựng ℓại, nàng còn chưa kịp nhìn cho kỹ xem mình có biết người này hay không, đã thấy đứa bé bỏ ℓại một câu như vậy rồi ℓao về phía mình!
Ngoan nào, chắc nàng không đụng phải thứ gì phiền phức đâu nhỉ? Nhưng nhìn đứa bé trai kia đuổi mình mạnh mẽ đến vậy, Mạch Tuệ vẫn xoay người chạy về phía ngoài thôn.
"Này, tỷ đừng có chạy nữa!"
Mạch Tuệ thở hồng hộc nghĩ, ta không muốn chạy đâu nhưng có giỏi thì nhà ngươi đừng đuổi nữa! Nàng bỗng nhớ đến lúc còn nhỏ, khi chơi chung với đám trẻ con, chúng vừa đuổi theo vừa la ầm lên: "Ngươi đừng có chạy nữa, ta sắp đuổi kịp ngươi tới nơi rồi!"
Nghe vậy nàng càng phải chạy, chỉ sợ bản thân sẽ bị người ta đuổi kịp. Một câu nói tưởng như đơn giản nhưng lại khiến con người ta thấy rất áp lực.Thôn trưởng: "Chào, chào cháu..."
Sau đó nàng gọi vọng vào trong: "Lạp Nhi, Lạp Nhi, muội đã đi chưa thế?"
"A tỷ, muội chưa đi." Mạch Lạp ở trong phòng đáp.
"Muội nhốt ngỗng lớn vào phòng chứa củi giúp tỷ một lát.""Dạ vâng..."
Mạch Lạp nhốt ngỗng lớn vào phòng chứa củi xong, Mạch Cốc xách túi sách của cả hai ra ngoài, vừa trông thấy Mạch Tuệ đã không nhịn được gào lên.
"A tỷ, tỷ chảy máu kìa!"
"Không sao, hai đứa cứ đi học trước đi." Mạch Tuệ định vuốt ve đầu nó, ai dè vì đang ngửa cổ nên vuốt mãi mà không được."A tỷ! Là ta, Quý Thanh, người từng mượn bạc tỷ đây mà!"
Nghe nó nói như vậy, Mạch Tuệ vội vã dừng lại, hình như có chuyện như thế thật.
Mạch Tuệ xoay người...
"A a a!"Quý Thanh nói xong câu đó thì im lặng không nói nữa, nó khẽ cau mày, nhìn Mạch Tuệ với vẻ xấu hổ và tội lỗi. Bởi nó thấy từ lỗ mũi của người kia có hai dòng chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy ra.
"Ngươi nói tiếp đi." Mạch Tuệ vừa há miệng nói chuyện, bỗng thấy có thứ gì đó chui vào miệng mình, vừa tanh vừa mặn. Nàng giơ tay lau một cái, ngón tay dính thứ chất lỏng màu đỏ tươi khiến nàng thấy mà giật mình.
Mạch Tuệ: …
Quý Thanh: …Quý Thanh không kịp dừng chân lao thẳng vào người Mạch Tuệ, cả hai cùng ngã lăn quay ra đất. Quý Thường đi theo phía sau không nhịn được che mặt lại.
"A tỷ, xin lỗi xin lỗi."
Quý Thanh tỉnh táo lại, vội vã bò dậy, sau đó cầm cổ tay Mạch Tuệ qua lớp quần áo, kéo nàng dậy. Mạch Tuệ nhăn mặt đứng dậy, nàng vỗ bớt bụi bẩn trên người mình, sau đó nhìn tiểu công tử trước mặt.
Quý Thanh chỉnh đốn lại y phục, cung kính chắp tay hành lễ với Mạch Tuệ: "Lần này Quý Thanh đến đây là vì muốn báo đáp a tỷ..."Quý Thường đi tới, thấy Mạch Tuệ chảy máu mũi, vội vàng nói xin lỗi: "Tiểu đệ lỗ mãng khiến cô nương bị thương rồi."
Mạch Tuệ ngửa đầu lên, nàng có cảm giác bản thân khóc không ra nước mắt, nói bằng giọng điệu rầu rĩ: "Tới nhà ta trước đã, để ta cầm máu trước rồi tính tiếp."
Sau đó Mạch Tuệ ngửa đầu nhìn trời không nhìn đất, được Quý Thường đỡ đi về nhà, Quý Thanh vội vàng cầm giỏ đựng thức ăn và vác cái cuốc của nàng đuổi theo.
Dẫn người về đến nhà mình, Mạch Tuệ ngửa đầu hỏi thăm thôn trưởng một tiếng: "Chào ông ạ..."
Mạch Cốc đưa đầu mình qua, để nàng vuốt ve một ℓúc: "Vậy tỷ tự chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé, đệ và Lạp Nhi đi học trước đây."
"Đi đi thôi."