Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 135 - Chương 135: Tác Dụng Của Viên Thuốc Không Tên

Chương 135: Tác Dụng Của Viên Thuốc Không Tên
Chương 135: Tác Dụng Của Viên Thuốc Không Tên
canvasa1b1350.pngMạch Tuệ nhoẻn môi cười, trả ℓời: "Thành công rồi mẹ nuôi ạ. Con có mua cá đây, tối nay chúng ta ăn cá đi ạ, bây giờ con tạc qua nhà thôn trưởng đón đệ đệ, muội muội về đã."

"Ừ, để mẹ nuôi ℓàm cho, con cứ đi đi. Thôn trưởng già cả rồi mà sống có một mình, con gọi ông ấy qua ăn cá chung cho vui."

Lúc Mạch Tuệ xoay người ra ngoài, nàng nghe thấy tiếng trầm trồ của mẹ nuôi: "Con cá này vừa béo vừa to, ℓại còn tươi nữa."

canvasa1b1351.pngTô Tử Khanh khẽ nuốt nước miếng, món cá do Uông đại nương đích thân ℓàm ℓà tuyệt vời nhất, nhưng ông ấy đã cao tuổi rồi mà còn đi ăn nhờ nhà người ta thì...

Thoáng chốc đã bị nàng nói trúng tim đen, Tô Tử Khanh vô cùng xấu hổ.

"Thôn trưởng gia gia ơi, đi đi mà, đi với cháu đi mà, ông còn phải giảng Kinh Thi cho cháu với Lạp Nhi nữa!" Mạch Cốc ôm chân của Tô Tử Khanh, năn nỉ một cách đáng yêu.

Thấy vậy, Mạch Lạp cũng nhanh trí biến thành một "món trang sức" khác, đeo bám trên chân của Tô Tử Khanh.
Mạch Tuệ nhận lấy, sờ thân cung bóng loáng, sau đó giương cung, kéo dây cung để xem thử mình đã mạnh hơn chưa.

Đáng ngạc nhiên là, Mạch Tuệ kéo cây cung một cách vô cùng nhẹ nhàng, lại còn kéo căng cả dây cung.

Mạch Tuệ hốt hoảng đến mức vội vàng buông ra. Nghe thấy tiếng động, Tôn Nhị Ngưu ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Không, không có gì đâu ạ."

May mắn thay, trong sân đang khá tối, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu lại đều đang cúi đầu lau chùi, còn cha nuôi thì tập trung bổ củi nên mới không bị bọn họ nhìn thấy cảnh vừa rồi.

Mạch Tuệ đâm ra vừa nghi ngờ vừa sợ, một mình đi sang bên kia viện. Ở đó có một cái cối đá bị vứt bỏ. Nhân lúc không có ai, Mạch Tuệ thử nhấc lên xem sao. Nàng có thể nhấc cái cối đá nặng hơn một trăm cân, mặc dù mệt bở hơi tai nhưng quả thật nàng đã nâng lên được vài centimet.
Nàng yếu như sên, cũng không biết công phu, quyền cước, sức lực thì chỉ khỏe hơn con gái không thường xuyên làm lụng chút đỉnh.

Giá mà nàng có thể kéo một cây cung được, vì như vậy thì ít ra nàng còn có thể rèn luyện kĩ năng bắn cung, tỉ lệ săn bắn thành công cũng sẽ lớn hơn đáng kể.

Thấy Mạch Tuệ nhìn chằm chằm vào cây cung mà mình đang cầm trên tay đến mê mẩn, Tôn Nhị Ngưu đưa nó cho nàng: "Đây, muội cầm xem đi."
Thôn trưởng thấy cũng hơi ngại bèn từ chối lời mời của nàng: "Thôi, cháu dẫn Lạp Nhi và Tiểu Cốc về ăn đi, ta cũng già cả rồi, sao mà đi ăn chùa được chứ!"

Mạch Tuệ kéo tay thôn trưởng đi luôn: "Ôi trời, ông đi đi mà! Cháu biết tỏng thôn trưởng chỉ nói mấy câu khách sáo cho vui thôi chứ thật ra ông thèm ăn cá lắm!"

"Nói, nói bậy!"
Khi nhìn thấy thôn trưởng đến, tất cả đều đứng lên niềm nở chào hỏi với ông ấy, sau đó dẫn ông ấy vào nhà ngồi.

Mạch Tuệ thấy Tôn Nhị Ngưu lau cung. Đó là một chiếc cung rất lớn, thường được Tôn thợ săn dùng để săn thú, ngay cả Tôn Nhị Ngưu cũng khá vất vả nếu muốn kéo nó.

Nhớ đến tài bắn cung của cha nuôi, Mạch Tuệ bắt đầu đắn đo.
"Được rồi, được rồi, lão phu đi với mấy đứa bây là được chứ gì? Nhưng nói trước là không phải ta thèm ăn đâu đấy."

Mạch Tuệ nhịn lắm nhưng vẫn vô tình bật cười, dù vậy, nàng vẫn gật đầu một cách hết sức nghiêm túc và trịnh trọng với thôn trưởng.

Bốn người cùng nhau đi đến viện của Tôn thợ săn. Đại Ngưu và Nhị Ngưu đang ở trong sân lau chùi một vài mũi tên và đầu ngọn giáo dùng cho việc săn thú, còn Tôn thợ săn thì đang bổ củi trong sân một mình.


Trời ơi!

Lẽ nào do gần đây nàng ăn nhiều rau chân vịt quá? Chứ nàng có phải thủy thủ Popeye đâu!





Bình Luận (0)
Comment