Chương 143: Gian Tình Bại Lộ
Chương 143: Gian Tình Bại Lộ
Nghĩ tới đây, Bạch Phiêu thậm chí có chút kích động, dường như nàng ta có thể chạm tay đến những ngày an nhàn rồi.
Vào ban đêm, Bạch Phiêu không đợi tới ℓúc mọi người ngủ say đã kích động ℓại căng thẳng bước vào phòng của Trịnh Tuấn Sinh. Trong bóng tối, Bạch Phiêu vừa đóng cửa phòng thì Trịnh Tuấn Sinh đã ôm ℓấy nàng ta từ phía sau, hơi thở ồ ồ, tay cũng có chút không đàng hoàng.
Bạch Phiêu đè tay hắn ta ℓại, nuốt một ngụm nước bọt, mong đợi nhìn hắn ta: "Tuấn Sinh ca ca, muội còn một việc muốn hỏi huynh."
"Vậy huynh có bằng ℓòng ℓấy muội không?"
Theo Bạch Nhật Mạnh giận không kìm được mắng to là một cái tát vang dội tát lên mặt của Bạch Phiêu, lực mạnh đến mức tát người ngã xuống đất. Đánh Bạch Phiêu xong, Bạch Nhật Mạnh nhấc chân muốn đá Trịnh Tuấn Sinh cũng quỳ bên cạnh, Bạch Liên Hoa lập tức giữ chặt gã ta.
"Ca ca, không được, Trịnh gia không dễ trêu vào..."
Bạch Nhật Mạnh tức giận dừng chân, thở hổn hển hai cái. Lần này tìm tới Bạch Liên Hoa, người Trịnh gia đã có phê bình kín đáo, gã ta không thể đánh thằng nhóc khốn nạn này.Một con tức xộc lên đỉnh đầu, Bạch Liên Hoa phá cửa đi vào. Hai người đang điên loan đảo phượng nghe thấy động tĩnh thì sợ tới mức hồn bay phách lạc. Bạch Phiêu ba chân bốn cẳng chạy xuống giường, chỉ thấy dưới ánh nến phát sáng là gương mặt u ám của cô cô.
Nửa đêm, nhà chính Bạch gia lại sáng lên ánh nến. Bạch lão cha, Vương thị, Bạch Nhật Mạnh, Bạch Liên Hoa, không thiếu một ai, mỗi người đều vẻ mặt phẫn nộ hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào hai người câm như hến, quần áo vẫn không chỉnh tề quỳ dưới đất.
"Quả thật là... không biết xấu hổ!"Có điều tên đã lên dây, ngươi kêu hắn ta không bắn là không thể nào. Con nhóc này dễ lừa, thỏa mãn trước rồi tính sau.
Trịnh Tuấn Sinh thay đổi vẻ mặt dịu dàng tình cảm: "Đợi muội trở thành nữ nhân của huynh, tất nhiên huynh sẽ không mặc kệ muội."
"Thật, thật ư..." Bạch Phiêu căng thẳng xác nhận.Trịnh Tuấn Sinh không trả lời nàng ta nữa mà bắt đầu thành thạo cởi dây lưng trên quần áo của nàng ta...
Bạch Liên Hoa lăn qua lộn lại không ngủ được, vì vậy rời giường chuẩn bị đi nhà xí một chuyến.
Lúc đi ngang qua phòng của Bạch Phiêu, một cơn gió thổi tới, cánh cửa không đóng kín kia vậy mà mở ra, dọa nàng ta giật bắn. Bạch Liên Hoa đang chuẩn bị đóng cửa lại thì nghe thấy trong căn phòng cách vài thước bên cạnh có động tĩnh. Đó chẳng phải là phòng của Tuấn Sinh ư?"Hả?" Trịnh Tuấn Sinh kinh ngạc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại cười bảo: "Sao Phiêu muội muội lại hỏi như thế?"
"Muội..." Bạch Phiêu xoay người ôm chầm lấy Trịnh Tuấn Sinh, đầu đặt trên lồng ngực của hắn ta, nức nở nói: "Muội không muốn ở nhà nữa. Tuấn Sinh ca ca muội không nỡ rời xa huynh, muội muốn đi cùng huynh."
Ánh mắt của Trịnh Tuấn Sinh trầm xuống, hắn ta thật sự không muốn lấy Bạch Phiêu, chỉ là chơi đùa mà thôi, con nhóc này không khỏi quá buồn cười rồi, còn nghĩ tới việc gả đi.Chẳng lẽ đứa nhỏ này vậy mà nằm mơ đá chăn?
Bạch Liên Hoa đi hoa, ghé sát vào cửa mới nghe thấy âm thanh bên trong, ưm ưm a a, đó rõ ràng là tiếng rên rỉ của nữ tử. Nửa đêm nửa hôn, không cần nghĩ cũng biết là đang làm chuyện cẩu thả!
Bạch Liên Hoa quay đầu nhìn về phía phòng của Bạch Phiêu, đột nhiên trong lòng đã hiểu ra gì đó. Con nhóc Bạch Phiêu kia vậy mà!Bạch Nhật Mạnh trừng mắt túm tóc Bạch Phiêu: "Ngươi là một nữ tử chưa gả, vậy mà lén lút làm loại chuyện tằng tịu này, cuối cùng ngươi có liêm sỉ hay không!"
Nửa bên mặt của Bạch Phiêu đã bị tát tới chảy máu, giờ phút này bị Bạch Nhật Mạnh túm tóc, nàng ta nghẹn ngào đau đớn khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Phụ thân... con sai rồi, con sai rồi, tha cho con đi. con và Tuấn Sinh ca ca là lưỡng tình tương duyệt*, huynh ấy nói muốn lấy con..." (*hai bên có tình ý với nhau)
Vương thị ở một bên im ℓặng nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Bạch Phiêu.
"Hắn ta nói hắn ta muốn ℓấy ngươi?"