Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 162 - Chương 162: Ăn Lẩu

Chương 162: Ăn Lẩu
Chương 162: Ăn Lẩu
canvasa1b1620.pngMạch Tuệ đặt hai cái nồi một trong một đỏ ℓên trên hố ℓửa, dặn dò hai người ca ca: "Đốt ℓửa nhỏ, bây giờ ta đi gọi mọi người tới ăn."

Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu cùng nghe ℓời gật đầu, chờ Mạch Tuệ vừa đi, Tôn Nhị Ngưu đã nhìn chằm chằm vào cái nồi dầu ớt nổi ℓềnh bềnh. Mùi thơm sặc người kia, vừa rồi hắn ta đã ngửi thấy.

"Đại ca, huynh nói xem Tuệ nha đầu bỏ thứ sặc mũi như vậy vào trong nồi nấu, ăn được không?"

Tôn Đại Ngưu im ℓặng một ℓát, sau đó nhìn Tuệ Nhi hỏi: "Không biết, nếu không đệ nếm thử trước đi?"

Tôn Nhị Ngưu: "Huynh ℓà ca ca ruột của đệ, huynh kêu đệ nếm trước, huynh nếm đi."

"Ta không nếm..."

Hai người cực kỳ khiêm nhường kính trọng thương yêu nhau, cuối cùng nhất trí nói: "Vậy thì chờ Tuệ Nhi muội muội trở về, để muội ấy nếm thử trước."

Cá và thịt Mạch Tuệ đều đã cắt thành lát mỏng, nhúng xuống một chút đã chín: "Được rồi, ăn được rồi, mọi người vớt ra đi,"

Mạch Tuệ còn tri kỷ chuẩn bị sẵn nước nho cho mọi người, sau đó nàng mong đợi nhìn bọn họ ăn cá vớt ra từ nồi nước màu đỏ.

Trong nháy mắt thôn trưởng gắp cá bỏ vào miệng, ngũ quan vặn vẹo hết, sau đó khóe mắt lấp lánh nước mắt nói: "Tuệ nha đầu à, sao thứ này còn cay cổ họng hơn rượu của ta vậy?"

"Phải đó, cảm giác như đang ăn tỏi sống, mẹ nuôi muốn khóc quá." Nói xong Đại Ngưu hít mũi một cái.
Mạch Tuệ dẫn theo thôn trưởng, đệ đệ muội muội và cha mẹ nuôi tới đây, cách vài mét thấy nước đã sôi thì ba chân bốn cẳng chạy tới.

"Mau mau mau, rút củi một chút. Đại Ngưu ca, mau đi lấy bàn ghế. Nhị Ngưu ca, huynh bưng đồ ăn ta chuẩn bị trong nhà bếp ra. Ta đi lấy bát, chuẩn bị ăn cơm!"

"Được..."

Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu lập tức bị nàng làm cho căng thẳng, khiêng đồ cũng cần phải chạy. Mạch Tuệ bỏ nấm vào, bỏ cá vào, thịt cũng bỏ vào, nấu ùng ục trong nồi. Một vòng người nhìn các loại đồ ăn sống trước mặt, lại đành phải trông mong nhìn hai cái nồi kia.
Loại người thích cay như mạng như Mạch Tuệ cứng rắn không ăn cay nửa năm ở thế giới này đã nghẹn tới hỏng từ lâu. Cá lát tươi ngon mới ra khỏi nồi lăn lăn trong dầu hoa tiêu xào, chấm tương dấm, cuốn với tỏi giã và rau thơm, cùng nhét vào trong miệng.

Cắn xuống một cái, vị giác nổ tung, tê cay mất hồn, đúng là tuyệt. Chỉ tiếc lần này chuẩn bị không đầy đủ, các loại rau quả khá ít, không có thận heo cắt lát.

Mạch Tuệ cảm thấy, lẩu không có dạ cỏ và lòng vịt thì không có linh hồn. Nhưng những người khác không cảm thấy như vậy.

Lúc Mạch Tuệ nhìn cả đám đầu đầy mồ hôi, nước mắt giàn giụa, miệng bị cay tới sưng thành lạp xưởng vẫn muốn cướp thịt vừa chín trong canh đỏ, thỏa mãn lại thong thả gật đầu.
"Cái này gọi là ớt, là loại hạt giống con mua để trồng rau quả trước đây. Hôm nay con phát hiện nó cũng giống với hoa tiêu, là gia vị cực kỳ tuyệt vời. Nếu mọi người ăn không quen thì... ăn nồi canh suông kia đi, cái đó không cay."

Thôn trưởng chép miệng cảm nhận hương vị còn sót lại, ánh mắt đảo tới đảo lui giữa hai nồi canh cay và canh suông, cuối cùng vẫn dứt khoát quyết tâm đưa đũa về phía canh màu đỏ.

"Ta cảm thấy tuy rằng thứ này cay cổ họng, nhưng ăn lần đầu thì không nhịn được muốn ăn tiếp."

Mẹ nuôi nói: "Ta cũng thấy vậy."
Sau bữa tiệc buổi trưa, thôn trưởng và mẹ nuôi đều khàn cả cổ họng, môi sưng húp, mỗi người cầm theo một chút ớt trở về. Mạch Tuệ quay đầu lại nhìn đệ đệ và muội muội cũng môi sưng húp, không nhịn được bật cười.

"Cho hai đứa tham ăn, buổi chiều tới trường, mấy đứa trẻ khác nhất định sẽ chê cười hai đứa."









Bình Luận (0)
Comment