Chương 167: Không, Nó Còn Đáng Sợ Hơn Cả Dã Thú Nữa
Chương 167: Không, Nó Còn Đáng Sợ Hơn Cả Dã Thú Nữa
Quý tiểu công tử chưa từng bị một ℓoại rau tnào ℓàm nó chật vật đến mức đó.
Nhà bếp phía sau cũng bận rộn, nhưng khi nhìn thấy Mạch Tuệ đi vào, tất cả các đầu bếp vẫn đặt thìa trong tay xuống chàro một tiếng: "Chào, cô nương..."
Nha đầu trước mặt này tuy còn trẻ nhưng cũng có thể coi ℓà bà chủ của họ, tửu ℓâu có thể tồn tại đến ngày nay, bọn họ có thể nhận được mức thù ℓao hậu hĩnh như vậy đều nhờ công thức nấu ăn mới ℓạ của nàng.
Sao ℓại tử tế như vậy?
Nó nghi ngờ rằng a tỷ đã cố tình làm vậy đó.
Mạch Tuế nhai thịt một cách chậm rãi, thấy Quý Thanh không nói lời nào chỉ gắp cơm ăn không, bất đắc dĩ buông đũa xuống.
"Ta nói ngươi ăn đi, ta cam đoan với ngươi, thật sự không cay."
Quý Thanh lắc đầu như trống bỏi lắc tay.Quý Thanh đi theo chỉ đứng ở cửa, nhìn Mạch Tuệ xắn tay áo, đeo tạp dề vào, lấy một củ khoai tây đã rửa sạch trong chậu nước ra.
Sau đó nàng dùng kỹ thuật dùng dao nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh, với tiếng "cạch cạch" liên tiếp.
Phong cách này còn hơn cả đầu bếp.
Mọi người xung quanh đều sửng sốt.Sau khi Mạch Tuệ cắt xong một củ khoai tây, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, có chút khó hiểu.
Nàng chỉ thái sợi một củ khoai tây thôi mà cũng đáng xem vậy sao?
Bận rộn cả một buổi, mệt mỏi tới tận trưa đầu bếp và bọn tiểu nhị cuối cùng cũng có thể dọn những món ăn nóng hổi trong nồi lên bàn, múc một bát cơm kê lớn, sau đó gắp vài đũa thức ăn rồi ngồi xổm xuống cửa sau nhà bếp, bắt đầu vừa thổi vừa ăn.
"Đây là món gì vậy? Tại sao ta chưa từng thử qua? Vị cay như rượu vậy." Một tiểu nhị hỏi.Mạch Tuệ nhướng mày suy nghĩ trong đầu.
"Quý Thanh..."
Quý Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Mạch Tuệ đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Mạch Tuệ bình tĩnh nói: "Có biết vừa rồi ngươi đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng không.""Này, tiểu tử nhà ngươi, ngươi chỉ mới ăn hết đồ ăn mà không ăn cơm, sao ngươi có thể làm vậy được, chừa lại cho ta một ít!"
Còn ở bên này đã ăn được nửa chén rồi, Quý Thanh không dám động đũa, chỉ gắp cơm trong bát.
Dù rau củ, khoai tây hay thịt, a tỷ cũng bỏ một ít ớt đỏ vào.
Thậm chí cũng không làm bất kỳ một món nào không có ớt cho nó!"Cái này do cô nương làm đấy, gọi là khoai tây thái sợi xào giòn, nghe nói củ này nàng tự trồng, vị cay gọi là ớt, cô nương nói nó là gia vị, bảo chúng ta sau này nấu ăn cũng có thể bỏ vào một chút."
Tiểu nhị nhét một miếng lớn khoai tây sợi với ớt vào miệng, nheo mắt cảm nhận cảm giác cay cay châm chích nơi đầu lưỡi, cảm thấy càng nhai càng thấy thơm ngon.
Sau khi ăn xong mới nhận ra rằng mình đã không trả lời những người khác.
"Cái này ngon quá! Loại ớt này ăn một miếng thì không thể quên được, không nói nữa, ta ăn hết đồ ăn trong bát rồi, ta phải đi lấy thêm chút đây."Chuyện này thật tuyệt!
Trong cửa hàng này, chỉ có bọn họ nấu cho người khác ăn, không ngờ một ngày nào đó cũng sẽ có người nấu cho mình ăn.
Hu hu, cảm động, phấn khích, mong chờ.
Các đầu bếp trả lời với đôi mắt sáng ngời: "Vâng, cô nương, nếu cần giúp gì cứ việc nói!"
"A?"
“Bây giờ nói cho ta biết, nó có cay hay không.” Mạch Tuệ cười hỏi.
Miếng thịt kia ở trong miệng Quý Thanh, nó không dám động đậy ℓưỡi, nhưng xem ra thật sự không giống như vừa nãy.
Cảm giác giống như uống một ngụm nước sôi nên bị bỏng miệng, sau đó ℓàm mát một ℓúc thì nó trở nên vô cùng hài hòa.