Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 172 - Chương 172: Nhắc Nhở

Chương 172: Nhắc Nhở
Chương 172: Nhắc Nhở
canvasa1b1720.pngThôn trưởng chợt ngẩng đầu: "Xét hộ tịch!? Tuệ nha đầu cháu nghe ai nói?"

Mạch Tuệ muốn nói là quan trên trong mộng.

Nhưng thôn trưởng nhanh chóng phản ứng lại: "Đúng, lần trưng binh này nghiêm ngặt như vậy, cả tiền và lương thực cũng không dùng được, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ ai có thể sử dụng. Tuệ nha đầu, lúc cháu lên trấn giúp ta thông báo cho bà con làng xóm một chút, ta phải nói cho bọn họ biết việc này, kêu bọn họ gọi người về. Nam tử hán đại trượng phu, cho dù lên chiến trường cũng không thể liên lụy tới vợ con!"

canvasa1b1721.pngMạch Tuệ có chút do dự có nên nói ra tình hình thực tế hay không, nhưng nàng cần nhờ đến thế lực của Quý gia để tìm một đại phu nối xương tốt. Chỉ là chuyện này là một nhược điểm, nếu bị người ta bắt chẹt, đầu tiên là cả nhà mẹ nuôi nàng xong đời, cả nàng là đồng lõa cũng không chạy được, sau đó còn có thể liên lụy tới thôn trưởng. Mạch Tuệ không khỏi cẩn thận hơn.

Quý Thanh tỏ vẻ loại chuyện này nó không tiện phát biểu giải thích, chỉ yên lặng uống trà.

Nghe Phương thúc nói vậy, Mạch Tuệ siết chặt nắm đấm: "Phương thúc thúc nói là bị nhìn thấy, vậy nếu người nọ xảy ra bất trắc ngay trước mắt, có phải sẽ bình yên vô sự rồi không?"
Đầu Mạch Tuệ thoáng cái trống rỗng, vậy làm sao bây giờ, thật sự không có lối ra ư?

Phương thúc thấy dáng vẻ nàng như vậy thì thở dài một hơi: "Thế đạo này không yên ổn, chúng ta đều biết rõ. Nếu như nước cờ hiểm bị nhìn thấu thì cũng bị chém đầu ngay lập tức, còn không bằng thành thật lên chiến trường, hoặc là cát vàng chôn xương, hoặc là giành được quân công."
Hai người vừa nói vậy, Mạch Tuệ như được uống một viên thuốc an thần: "Là thế này..."

Nghe xong mục đích Mạch Tuệ đến đây, Phương thúc hoảng hốt nói: "Không được, vài ngày trước lúc quận huyện khác bị trưng binh đã phát hiện có người tự đánh gãy tay chân để trốn tòng quân, mấy người bị xử tử ngay tại chỗ. Tuyệt đối không nên làm việc ngu ngốc này!"
Phương thúc kinh ngạc nhìn nàng, ba giây sau hiểu được thâm ý trong đó. Ông ấy phát hiện trên người cô nhóc này có một loại mạnh mẽ khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán.

"Được, ta sẽ sai người mời cho cô nương đại phu tốt nhất mấy huyện phụ cận, đưa người đó tới Màn Thầu thôn trước ngày mai. Hôm nay cô nương chỉ tới đây bàn việc làm ăn với tiểu công tử."
Quý Thanh thấy ánh mắt nàng đảo tới đảo lui, muốn nói lại thôi thì nói thẳng: "A tỷ tỷ có chuyện gì khó xử cứ việc nói. Tỷ từng cứu mạng ta, Quý Thanh ta nhất định sẽ không phụ tỷ. Phương thúc cũng nhìn ta từ nhỏ đến lớn, là lão nhân của Quý gia, a tỷ yên tâm."

Phương thúc gật đầu, trịnh trọng nói: "Cô nương có ơn cứu mạng tiểu công tử, lão nô xông pha khói lửa cũng không chối từ."
"Cảm ơn Phương thúc!" Mạch Tuệ khom người thật sâu, thật lâu.

Mạch Tuệ quay về thôn, thôn trưởng đang tập hợp tất cả mọi người lại, trấn an mọi người khuyên mọi người đừng nên nông nổi, nhưng người ở đây không ai có thể nghe lọt tai. Cả nhà mẹ nuôi cũng có mặt, vẻ mặt ngơ ngác.
"Nếu thật sự không chạy được, cho dù ta đánh gãy tay chân cũng đỡ hơn mất mạng!"

Không biết là ai trong đám người tức giận hét lên một tiếng, lập tức nhận được phụ họa của đại đa số mọi người.


"Nào có đơn giản như vậy, lần trưng binh này khí thế to lớn, nếu cả thôn chúng ta đều làm vậy, chọc quan trên tức giận, sợ là sẽ giáng tội xuống!" Thôn trưởng tận tình khuyên bảo.

"Đúng vậy, vừa rồi ta lên trấn trên nhận được tin tức, thôn ở quận huyện khác làm vậy đã chém đầu mấy người rồi."







Bình Luận (0)
Comment