Chương 200: Thủ Lĩnh Đám Thổ Phỉ Kỳ Lạ
Chương 200: Thủ Lĩnh Đám Thổ Phỉ Kỳ Lạ
Nói rồi, gã ℓại nhìn về phía nam tử đang ôm đao trong tay im ℓặng đứng tựa bên cạnh: "Ngươi nói xem đúng không, Triệu Tứ."
Cái tên này, Mạch Tuệ nghi ngờ không biết mình có nghe nhầm không. Không phải bốn người này ℓần ℓượt tên ℓà Triệu Nhất, Triệu Nhị, Triệu Tam, Triệu Tứ chứ?
Tên thổ phỉ Triệu Tứ kia thoạt nhìn bằng tuổi Tôn Đại Ngưu, ℓạnh ℓùng nhìn Triệu Tam rồi nói: "Có bệnh à..."
Tên thủ ℓĩnh mút ngón tay nhìn bọn họ: "Thịt này do ai ℓàm?"
Triệu Tứ: Có bệnh rồi.
“Là ai làm?” Thủ lĩnh thổ phỉ lại hỏi, trong giọng nói mang theo cảm giác áp bức.
Quả nhiên thổ phỉ vẫn là thổ phỉ, Mạch Tuệ trả lời: "Là ta làm."
Mắt tên thủ lĩnh thổ phỉ sáng lên: "Tiểu đệ của ta nói người biết huấn luyện gấu, thịt khô này cũng do ngươi làm nữa, không ít tài đâu nha đầu."Tôn thợ săn nhìn Mạch Tuệ một cái, ngầm hiểu, bình tĩnh nói: "Ta thà chết chứ không thông đồng với lũ khốn các ngươi làm chuyện xấu!"
Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu cũng đồng lòng: "Thề không làm thổ phỉ!"
Triệu Đại nhìn mấy người bọn họ, ánh mắt trầm xuống, tùy tiện khoát tay: "Được, vậy chém đi.”
“A, đại ca, chém thật sao?” Bây giờ đến phiên Triệu Nhị bối rối.Mạch Tuệ khóc lóc thảm thiết, trong lòng lại bác bỏ: Mẹ nó ngươi mới bị dọa đến tiểu ra quần, đó là mưu kế của chị đây!
Nước được Mạch Tuệ lấy từ không gian.
Triệu Đại liếc nhìn vết nước dưới người nàng, giọng điệu đều đều nói: "Cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu."
"Vậy còn chém không?" Triệu Nhị hỏi.Tôn thợ săn, Tôn Đại Ngưu: Đức hạnh này mà làm thủ lĩnh của đam thổ phỉ này sao?
Tôn Nhị Ngưu, Mạch Tuệ: Còn tưởng gã định giết người nữa, người đã đến đây rồi.
Triệu Nhị: Mẹ nó đại ca ơi, phải bày ra dáng vẻ của một thổ phỉ chứ! Chúng ta là thổ phỉ đó!
Triệu Tam: Chỉ có thể nở một nụ cười gượng mà không mất đi phép lịch sự.“Dừng tay…"
Một câu của Triệu Đại nhẹ nhàng rơi xuống.
Đao của Triệu Tứ cũng dừng lại chỉ cách Mạch Tuệ một li, luồng gió mạnh từ đao vụt vào trán nàng, mồ hôi lạnh ngưng tụ thành từng hạt rơi tí tách. Triệu Tứ nhìn nha đầu chỉ nhỏ hơn mình mấy tuổi trước mặt, hốc mắt nàng đong đầy nước mắt, sau đó cả người mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, sợ hãi đến mức khóc lớn.
Triệu Nhị tặc lưỡi hai cái, nói với Triệu Đại: "Đại ca, bị dọa đến vỡ mật rồi, người nhìn dưới đất đi, nàng ta bị hù đến tiểu ra quần luôn."Triệu Tam mím môi cười.
Triệu Tứ đã xoa xoa cổ tay, cầm đao lớn đi về phía bọn họ. Mũi dao cứng và sáng bóng cọ vào nền đá bắn lên những tia lửa nhỏ li ti.
Mạch Tuệ nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, nhưng nàng vẫn khăng khăng không thay lời. Triệu Tứ bước đến trước mặt Mạch Tuệ lạnh lùng nhìn nàng, mạnh mẽ giơ đao lớn lên, chém xuống một nhát mà không hề chớp mắt!
Mạch Tuệ đang chuẩn bị trốn vào không gian.Mạch Tuệ lẳng lặng nhìn gã, vẫn giữ cảnh giác.
Tên thủ lĩnh thổ phỉ vỗ chân đứng dậy, mỡ trên bụng rung lên bần bật.
"Lão Nhị nói, hôm nay gọi các ngươi tới đây là để thuyết phục các ngươi gia nhập bọn ta. Triệu Đại ta xưa nay rất trọng người tài, ba người các ngươi có thân hình cao lớn, có lẽ là thợ săn, ta rất vừa ý. Để tỏ lòng thành, ta sẽ không lục soát châu báu trên người các ngươi. Còn người, nha đầu, chúng ta cần một nữ đầu bếp, chọn ngươi đi."
“Ta không đồng ý.” Mạch Tuệ lạnh lùng nói.