Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 213 - Chương 213: Đoàn Tụ

Chương 213: Đoàn Tụ
Chương 213: Đoàn Tụ
canvasa1b2130.pngBấy giờ Tôn thợ săn mới chú ý tới, người đang ngất xỉu trên cái ghế ở bên cạnh chính ℓà thôn dân cũ trong thôn của bọn họ - Tiểu Lý quả phụ, Lý Hương Lan.

Vẻ mặt Tôn Nhị Ngưu trở nên nghiêm trọng: “Tuệ Nhi muội muội bị Triệu Tứ khống chế, ℓúc con phát hiện rồi chạy tới đó, chỉ trông thấy Triệu Tứ đã bị một cây đao cắm vào bụng ngã trên mặt đất, Hương Lan tỷ tỷ thì đang ôm muội ấy. Mạch Lạp Mạch Cốc ở bên cạnh cũng bị trói chặt.”

“Sau khi mang bọn họ tới căn phòng này để nấp, con và đại ca đi tìm mẹ khắp nơi, cuối cùng đã tìm thấy mẹ đang bất tỉnh bên trong ngục giam.”

canvasa1b2131.png“Nha đầu nhà con sao không chịu nói gì với mẹ nuôi thế, mẹ nuôi cũng có thể góp chút sức mọn, con để ta trơ mắt nhìn mọi người ℓiều chết chiến đấu với mấy tên thổ phỉ đó, khác nào muốn hù chết mẹ nuôi chứ!”

Đám dân chạy nạn nằm trên mặt đất, mồm to cắn xé thịt khô cướp được từ xe của lũ thổ phỉ, mồm to uống bát nước ngọt lành, khóc lớn, hét lớn.

Nói cho những người thân đã chết đi của mình, rằng mình đã báo thù rửa hận cho họ rồi.

Nói với bản thân mình, không cần phải chìm đắm trong bóng tối, đói khát và sợ hãi nữa, bọn họ có thể đi lại dưới ánh mặt trời, ăn thức ăn, cả mình và người nhà đều có thể sống tiếp.

Trên tay của mọi người đều dính máu của thổ phỉ.
Tôn thợ săn chỉ đành phải gánh trọng trách, phân công sắp xếp dân chạy nạn kéo thi thể lại thành một đống rồi thiêu, sau đó lại tìm kiếm vật tư mà thổ phỉ đã cướp đoạt được, bất kể là thức ăn hay là nước uống, đều mang ra chia cho dân chạy nạn.

Lại đưa kim sang dược và rượu thuốc mà mình lục được cho những người đang bị thương xử lý vết thương.





Trong lòng Mạch Tuệ chua xót, những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt. Nàng nhìn đệ đệ muội muội vẫn còn nguyên vẹn, lại nhìn mẹ nuôi, nhìn các ca ca bị thương khắp người nhưng đã được băng bó tốt, đột nhiên vừa khóc vừa cười.

“Mẹ nuôi, chúng ta thắng rồi.”

“Chúng ta không cần phải lo sợ sẽ bị thổ phỉ giết hại nữa.”

Hai câu nói đơn giản đã xua tan sương mù trong lòng rất nhiều người, chiếu sáng vực sâu tuyệt vọng.
Lằn ranh mà Mạch Tuệ nghĩ rằng mình không thể vượt qua được, đột nhiên lại bước qua rồi.

Một bên là thổ phỉ hung ác với vô số sinh mạng vô tội trên tay, một bên là người thân ruột thịt máu mủ tình thâm.

Trong khoảnh khắc đó, Mạch Tuệ đã không hề ngần ngại lựa chọn người phía sau.

Nhưng đây cũng là một bài học.
Ba người Tôn thợ săn dẫn đầu chống lại thổ phỉ, hơn nữa bọn họ còn có thể trạng tốt nhất và giá trị vũ lực cao nhất giữa một đám lão nhân nữ nhân và trẻ nhỏ, nên đã trở thành người cầm đầu trong lòng đám dân chạy nạn còn lại.

Thật ra có rất nhiều người cảm thấy nha đầu nhà Tôn thợ săn còn đáng sợ hơn, một người vật ngã thủ lĩnh thổ phỉ, còn thuần phục thật lớn một con gấu.

Nhưng dù sao nàng vẫn là một nha đầu chưa lớn, lời nói của nàng không đủ thuyết phục, vẫn phải để Tôn thợ săn vừa có kinh nghiệm vừa có vũ lực đứng ra chủ trì đại cục.

Mạch Tuệ cũng nghĩ như vậy.
Sự do dự và nương tay của nàng suýt chút nữa đã giết chết đệ đệ muội muội và bản thân mình.

Con người cần có một trái tim nhân hậu thông tình đạt lý, nhưng cũng cần có sự nhẫn tâm quyết đoán trong một số việc vào một thời điểm nhất định nào đó.

Như vậy, mới có thể tồn tại.

Qua cuộc nổi loạn này, dân chạy nạn giành được quyền sống tiếp, nhưng nhân số cũng bị giảm đi rất nhiều.






Bình Luận (0)
Comment