Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 223 - Chương 223: Khí Tràng Của Mạch Tuệ

Chương 223: Khí Tràng Của Mạch Tuệ
Chương 223: Khí Tràng Của Mạch Tuệ
canvasa1b2230.pngLúc này trong đám người vang ℓên một giọng nữ, Tả Nhãn ca Hữu Nhãn ca nhíu mày, vẫn chưa kịp phản ứng ℓại trước mấy ℓời của nàng.

Chỉ thấy phía đối diện có một nha đầu khoảng mười bốn mười ℓăm tuổi bước ra từ trong đám đông, vóc người cũng không quá cường tráng, gương mặt hơi mũm mĩm, rõ ràng ℓà không bị đói.

Nhưng điều khiến người ta mềm nhũn hai đùi ℓà đằng sau nàng có một con gấu nâu ℓớn đi theo.

canvasa1b2231.png“Ngươi, ngươi… có ý gì, ngươi phát hiện chúng ta?” Tả Nhãn ca không nhịn được ℓui về phía sau một bước, nuốt nước miếng hỏi.

“Tiểu, tiểu thư, là tiểu thư!” Hữu Nhãn ca rất có mắt nhìn, lập tức sửa miệng.

Mạch Tuệ càng khó chịu hơn, làm bộ xắn tay áo: “Ngươi gọi ai là tiểu thư?”

Hai nam nhân chột mắt sắp khóc ra đến nơi: “Vậy chúng ta phải gọi ngươi là gì?”

Ờm…
Mạch Tuệ chưa nghĩ ra.

Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Mạch Tuệ sầm mặt, giọng nói sắc lạnh, một tay vuốt gấu, khí tràng bắn ra hai mét tám: “Cho ngươi thời gian một nén nhang, lấp hết con đường này cho ta, huỷ toàn bộ bẫy rập, thì ta sẽ tha cho các ngươi.”

“Dạ dạ dạ, ta lập tức đi làm!”
Trẻ con bị dọa đến khóc thét, rất nhiều người đều sợ tới mức chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, vừa lăn vừa bò chạy về phía sau.

“Đại ca, không, đại tỷ! Có chuyện thì bình tĩnh nói, có chuyện thì bình tĩnh nói, đây đều là hiểu lầm thôi!”

Tả Nhãn ca vội vàng xin tha.

Mạch Tuệ trừng mắt, không vui nói: “Ngươi gọi ai là đại tỷ?”
Mãi đến khi bầu trời tối đen, đoàn người đành phải nghỉ ngơi trên cánh đồng bằng phẳng, gần đó không có lấy một cái cây nào, chỉ có một vài sườn núi nhỏ, một ít cỏ khô và cây bụi.

Mọi người chọn một chỗ nghỉ chân, vừa mở túi giấy dầu đựng thịt khô ra, sắc mặt lập tức sa sầm.

Chỉ còn vài miếng thịt khô, đồ ăn cũng hết sạch.

Tiểu Lý quả phụ nắm chặt miếng thịt khô trong tay, tiếc rẻ há miệng cắn một miếng , nhóm người mẹ nuôi và cha nuôi cũng ăn mấy miếng thịt khô cuối cùng còn lại trong phần của họ, họ cũng ăn dè dặt từng tí.
Nói rồi Hữu Nhãn ca kéo Tả Nhãn ca, sau đó bắt mấy người vừa chạy trốn trở về cùng lấp hố cho nữ chính.



Sau khi lấp đầy hố và tháo bẫy, thời gian lại bị chậm lại, vì vậy cả nhóm phải tăng tốc tiến về Bình An trấn.

Nhóm dân tị nạn muốn cướp của họ vẫn luôn đi theo phía xa xa, không hiểu bọn họ muốn làm gì.
Nhiều người đi bộ cả ngày trời, tiêu hao nhiều nước và thể lực, đến tối mới được nghỉ ngơi nhưng không bổ sung được gì.

Mạch Tuệ cũng lấy cớ phải giải quyết nhu cầu cá nhân để một mình lẻn ra ngoài không gian bổ sung nước và thể lực, hai đứa nhỏ cũng ăn uống no say, cả ngày ngồi trên xe đẩy nên cũng không phải di chuyển nhiều.

Ngược lại, cha nuôi và hai ca ca phải đi dưới cái nắng như thiêu như đốt suốt cả một ngày, giờ chỉ còn chút nước và vài miếng thịt khô để bổ sung.

Không được, trong không gian của mình có nhiều thứ như vậy, sao có thể để người nhà đói bụng được!
Mạch Tuệ không trả lời hắn ta mà nở một nụ cười dịu dàng hỏi lại: “Còn muốn cướp nữa không?”

Lần này đến lượt đám người ở đối diện im lặng.

Mạch Tuệ vỗ đầu Tiểu Hùng: “Nào, gào một tiếng cho bọn họ nghe đi.”

Tiểu Hùng tuân lệnh, nhe răng cười, khẽ ngửa đầu lên rồi vươn cổ ra, một tiếng gấu gầm vô cùng mạnh mẽ rung chuyển cả hẻm núi, tiếng vang vọng lại.








Bình Luận (0)
Comment