Chương 227 - Chương 227: Lòng Người
Chương 227: Lòng Người
Chương 227: Lòng Người
"Mẹ nuôi..."
Giọng nói quen thuộc khiến cậu bé hoàn hồn ngay ℓập tức, vừa quay đầu ℓại đã thấy dáng vẻ Mạch Tuệ nhìn xuống từ trên cao, khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, không nhìn ra được cảm xúc.
Nó có chút sợ hãi, người này có thể huấn ℓuyện gấu!
Cậu bé tiến ℓên một bước, thận trọng hít mấy hơi, nhìn miếng thịt khô nói: "Ngươi hỏi đi..."
"Các ngươi cũng là dân tị nạn sao, đến từ Bình An trấn?"
Cậu bé gật đầu.
"Tình hình ở Bình An trấn như thế nào rồi?"
"Bọn họ chết hết rồi. Khi chúng ta chạy khỏi thôn đến Bình An trấn, thổ phỉ và thương tặc đang cướp bóc ở đó. Cửa hàng đều bị cướp sạch, người chết rất nhiều."Mạch Tuệ thay đổi phương pháp: "Ngươi có ghét đám thổ phỉ không?"
"Tất nhiên, bọn chúng cướp của, giết người, phóng hỏa. Chúng là những người xấu lớn, những đại ác nhân."
"Nhưng ngươi cũng cướp mà, trong quá trình cướp có thể khiến chết người, mọi người đang làm chuyện y hệt đám thổ phỉ."
Cậu bé ngây người một lúc, ấp úng nói: "Chúng ta, chúng ta không có giết người...""Đám thương tặc và thổ phỉ đi chưa?"
Cậu bé tiếp tục gật đầu: “Chúng ta trốn mãi không ra, đợi đến lúc bọn chúng đi mới ra ngoài, không lấy được đồ gì ăn nữa.”
Mạch Tuệ gõ lên trán nó: "Không phải ta nói rồi sao, không thể dựa vào việc cướp của người khác để kiếm ăn, có thể dùng tiền tài, trí lực và thể lực để đổi lấy, cũng có thể đi bắt thỏ bắt chuột đồng, tay làm hàm nhai."
Cậu bé giật lấy miếng thịt khô từ tay Mạch Tuệ, tức giận hét lên: "Ngươi thì biết cái gì! Nếu không đi cướp thì ngươi không thể tìm đủ thức ăn cho mọi người cùng sống!"…
Mạch Tuệ hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với nó: "Nhưng nếu ngươi cướp của người khác, làm sao người khác có thể sống sót? Mạng sống của mọi người đều giống nhau."
Nhưng cậu bé tự tin nói: “Không có cứ cướp là được.”
Được rồi, đứa nhỏ này đã bị những quan niệm sai lầm ảnh hưởng khá sâu sắc rồi, nhưng trong tâm nó cũng không tệ lắm, ít nhất nó cũng cân nhắc đến việc nhóm lớn của bọn hắn sẽ không thể tồn tại được.“Được rồi, ngươi về đi.” Mạch Tuệ vỗ vỗ nó, đứng dậy.
Cậu bé cầm thịt khô quay về nhóm.
Nhưng không bao lâu sau nhóm dân tị nạn do Tả Nhã ca dẫn theo bắt đầu xảy ra bạo động.
Hữu Nhãn ca mất bình tĩnh mắng mỏ mọi người."Các ngươi có biết xấu hổ không, đồ ăn đứa nhỏ xin được cũng cướp! Lương thực trước kia ta giành được cho chó ăn hết rồi sao?"
Có người cãi lại: "Nó có hai miếng, ta giành một miếng không được sao? Hết rồi thì đi cướp là được!"
Mạch Tuệ có thể nghe bọn hắn nói chuyện rất rõ, câu nói quen thuộc này là do vừa nãy chính cậu bé đã nói với nàng, nàng không ngờ lại có người khác nói lại với cậu bé sớm như vậy.
Hữu Nhãn ca rất tức giận: "Lão tử dắt mọi người đi cướp là để mọi người có thể sống sót, mọi người lại dám cướp đồ của người nhà mình trước mặt ta. Còn mấy người nữa, đừng tưởng rằng ta không biết mọi người đào được khoai lang dại nhưng lén giấu đi. Có chuyện gì xảy ra ta, Tả Nhãn và Tiểu Hoạt Đầu cũng đương đầu trước, còn mọi người chỉ biết ham ăn biếng làm, làm rùa đen rụt đầu cố nấp kỹ đằng sau để hưởng lợi."Bị cướp, thiếu ăn, nửa đường chết đói, ngươi nói xem có phải do mọi người gây ra không?"
Cậu bé im lặng.
Mạch Tuệ nghĩ rằng đứa trẻ này không ngu ngốc, nó sẽ có thể dần dần nhận ra rằng hành động của mình là sai.
Điều quan trọng nhất là ảnh hưởng của người lớn đối với nó.