Chương 230: Đại Quân Nam Quốc
Chương 230: Đại Quân Nam Quốc
Mạch Tuệ không biết đánh gió nên vội quay ℓại xem tình hình của hai đệ muội, may mà vừa nãy mới uống một chút nước nên hai đứa nhỏ không có vấn đề gì.
Lúc này, đất đá trên mặt đất hơi rung ℓên.
Mạch Tuệ tinh mắt nhìn thấy, trong ℓòng nàng ℓập tức cảnh giác, có sinh vật ℓớn nào đang tới gần đây sao? Hay ℓà con người?
"Gấu khờ, bảo vệ mọi người, ta đi ℓên phía trước xem thử."
Sau khi Mạch Tuệ nói xong, Tiểu Hùng ℓập tức đi vòng vòng xung quanh xe ba gác, cảnh giác xung quanh.
Đất đá trên mặt đất ngày càng rung chuyển mạnh hơn, Mạch Tuệ chạy ℓên phía trước đoàn, chỗ này đang vô cùng ℓộn xộn, nhiều người có mức độ say nắng khác nhau.
Có khả năng có một số người không chịu nổi đến khi đến Bình An trấn nữa.
Nói xong, Tiêu tiểu tướng quân nhảy xuống ngựa, Mạch Tuệ quỳ ngay cạnh nên bị gió thốc bụi vào mặt.
Mạch Tuệ còn chưa kịp lau sạch bụi đất bám trên mặt, một bịch màn thầu đã ném tới trước mặt nàng: "Cầm lấy chia cho bọn họ đi."
Mạch Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy một người lưng mặc giáp trụ kéo theo áo choàng trắng, hai tay không tình nguyện nhưng đành phải miễn cưỡng đưa thức ăn nước uống cho nàng, sau đó thúc vào bụng ngựa dẫn quân đội tiếp tục tiến lên.
Đột nhiên lại có một trận bụi mù bùng lên, khiến đám người ho sặc sụa.Chàng trai đi đầu cưỡi trên một con ngựa cao, mặc đồ trắng, bên ngoài mặc áo giáp, đầu đội nón sắt, khuôn mặt tài hoa, tuấn tú.
Tua đỏ trên trường thương phản chiếu dưới ánh mặt trời nóng chói mắt, mặt hắn không chút thay đổi nhìn xuống nhóm người, sau đó thấp giọng nói với cấp dưới: "Các ngươi đi trước đi."
Người phía sau khuyên: "Tiêu tiểu tướng quân, không được đâu."
"Trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ đất nước và người dân. Bây giờ chúng ta không cứu những người dân tị nạn này, chẳng phải là đang vi phạm chức trách sao?"Tiêu tiểu tướng quân lấy nước cho những dân tị nạn ngất xỉu vì say nắng, nhiều được được đánh gió đã tỉnh lại rồi, nhưng không có nước nên trông dáng vẻ của họ như người hấp hối cận kề cái chết.
Mạch Tuệ phân phát những chiếc màn thầu hắn đưa cho mọi người, đoàn người lập tức ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Nhưng điều Mạch Tuệ lo lắng hơn bây giờ là nguyên nhân khiến mặt đất rung chuyển, cho dù đó là một đàn thú dữ hay đám thổ phi thương tặc đang đến gần, cho dù là loại nào thì cũng có thể gây ra thương vong nặng nề cho họ.
Mạch Tuệ nằm rạp xuống mặt đất cẩn thận phân biệt âm thanh, đột nhiên cảm thấy hơi giống tiếng vó ngựa.
Một nhóm tiếng vó ngựa... Là người!
Mạch Tuệ đứng dậy, chỉ thấy một vạch đen từ từ xuất hiện trên đồng bằng vô tận, vạch đen đó chạy đến đâu kéo theo bụi mù đến đấy, nhanh chóng đến gần đám người Mạch Tuệ.Vị tướng quân trẻ tuổi vội vàng ghìm ngựa, đại quân Nam quốc phía sau cũng dần dần dừng lại.
Một đại hán mặc áo giáp phía sau nghiêm nghị mắng: "Dân tị nạn từ đâu tới, còn không mau cút khỏi đây, làm chậm trễ chuyện quân sẽ hỏi tội các ngươi!"
Mọi người kinh hãi, vội vàng lùi sang một bên nhường đường, sau đó lập tức "phịch" quỳ xuống khóc lóc nói: "Tướng quân cứu mạng, xin đại nhân cứu mạng! Nhiều người trong đoàn bị say nắng mà chúng ta lại không có nước, sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Mạch Tuệ không quen với kiểu quỳ này nên nàng phản ứng hơi chậm mất nửa nhịp mới quỳ xuống, cúi đầu lặng lẽ nhìn xuống mảnh đất khô nứt trước mặt."Thật đấy! Nhìn thấy ngựa rồi, là quân đội, chúng ta được cứu rồi!"
Quân đội chắc chắn sẽ mang theo thức ăn và nước uống, không cần biết là nhiều hay ít nhưng ít nhất có thể cứu sống họ bây giờ!
Đại quân tới gần, mọi người nhịn không được chạy về phía trước, hai bên cùng lao về phía đối phương.
Nắng cháy bụi mù trời, thiên quân vạn mã có hề chi?Mạch Tuệ đặt tay lên trán, trông ra xa, hình như thấy một vài lá cờ viết chữ Nam lớn.
Ngay sau đó, có một số điểm phát sáng ở phía xa, Mạch Tuệ dụi mắt để nhìn kỹ những điểm sáng, đó là hình ảnh phản chiếu của cây kích làm bằng sắt tinh luyện dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Ngựa, áo giáp, vũ khí và còn cả lá cờ lớn viết chữ Nam, Mạch Tuệ hét lên đầy phấn khích: "Quân đội! Đó là quân đội của Nam quốc!"
"Cái gì! Quân đội sao!?" Trong đám người hét lớn mừng như điên.