Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 253 - Chương 253: A Tỷ Hung Dữ Là Do Chúng Nó Không Biết Nghe Lời."

Chương 253: A Tỷ Hung Dữ Là Do Chúng Nó Không Biết Nghe Lời."
Chương 253: A Tỷ Hung Dữ Là Do Chúng Nó Không Biết Nghe Lời."
canvasa1b2530.pngMạch Tuệ tquở trách hai con động vật một trận, sau đó nàng không thèm để ý xem chúng có hiểu những gì mình nói hay không nhưng gấu nâu hiểu được những gì nàng nói.

Mạch Tuệ mắng xrong, vừa quay đầu ℓại đã nhìn thấy Tôn Đại Ngưu, Tôn Nhị Ngưu đang ôm bụng cố gắng nhịn cười, đôi mắt sắc như dao găm ℓập tức phóng qua.

Tôn Nhị Ngưu ho nhẹ hai tiếng, giơ ngón tay cái ℓên nói: "Tuệ Nhi muội muội dạy dỗ phải ℓắm, muội giỏi ghê, đến cả động vật cũng phải dạy dỗ nữa."

"Được rồi, trên người chúng nó toàn bùn đất không vác đồ được đâu, chúng ta sẽ tự vác đồ đạc. Hôm nay mặt trời đã ℓên cao, chúng ta mau ℓên đường thôi."

Mạch Tuệ ℓấy một vài thứ vác ℓên vai, Tôn Nhị Ngưu ân cần muốn giúp nàng, Mạch Tuệ bĩu môi quay qua nhìn hai đứa nhỏ.

"Đường rất khó đi, Lạp Nhi và Tiểu Cốc vẫn còn nhỏ, huynh và Đại Ngưu ca một người cõng một đứa nhé."

"Được ℓuôn!"

Mạch Tuệ bảo gấu ngốc để ý đến con ngựa già, sau đó mọi người cõng đồ đạc trên lưng, cẩn thận đi về phía trước.

Trời vừa mưa to một trận, nhiệt độ sẽ không cao lắm, hơn nữa bây giờ bọn họ cũng có rất nhiều nước thế nên chẳng ai có ý định dừng lại nghỉ chân. Hơn nữa trên mặt đất toàn vũng nước và bùn, chẳng có nơi nào thích hợp để nghỉ chân.

Họ đi thẳng về phía đông, mặt trời lên cao hong khô nước mưa trên mặt đất, chỉ còn dư lại những vũng bùn và rất nhiều ổ gà to nhỏ đủ loại.
Nói xong hắn ta bèn chạy một mạch về phía trước, đúng lúc bắt gặp một cái cây bị bật gốc đổ trên mặt đất. Tôn Nhị Ngưu hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, bắp thịt trên cánh tay lập tức nổi lên, hắn ta hét một tiếng thật lớn, sau đó ôm lấy cái cây kia và chuyển qua một bên.

Mạch Tuệ vỗ tay khen ngợi không chút keo kiệt: "Giỏi quá giỏi quá, Nhị Ngưu ca."

Cha nuôi chế giễu xùy một tiếng, cười mắng một câu: "Khoe mẽ..."
Cha nuôi trả lời giúp nàng: "Mạnh mẽ thêm chút nữa là có thể giương cung đi săn, dù có bị người ta bắt nạt cũng sẽ không thua. So với Tuệ nha đầu, hai đứa con trai của ta còn thua xa."

Cha nuôi cười ha ha liên tục khoe khoang về Mạch Tuệ với Tiểu Lý quả phụ, cứ nhắc đến khuê nữ nhà mình là nét tự hào lại xuất hiện trên gương mặt của Tôn thợ săn.

Tôn Nhị Ngưu không vui, nói chen vào: "Cha à, sức mạnh của con cũng đâu có kém."
Tôn Nhị Ngưu cảm thấy hơi tủi thân: "Cha à, sao con cứ có cảm giác có Tuệ Nhi muội muội rồi, cha không thương con và đại ca nữa."

Cha nuôi cau mày đáp: "Khó khăn lắm cha mới có hai khuê nữa là Tuệ nha đầu và Lạp Nhi, chẳng lẽ không nên thương hai đứa hả?"

"Nên, nên chứ ạ." Tôn Nhị Ngưu lập tức cười nịnh nọt: "Người làm ca ca như con cũng thương các muội ấy lắm."
Cha nuôi tỏ ra khinh bỉ hừ một tiếng.

Mẹ nuôi liếc chéo cha nuôi một cái, mắng: "Tôn Chí Đức, chàng chỉ thương khuê nữ thôi à?"

Cha nuôi lập tức lấy lại tinh thần, ôm vai mẹ nuôi, trong mắt chứa đựng ý cười: "Đương nhiên là ta cũng thương A Thúy rồi."
Tiểu Lý quả phụ: Ganh tỵ quá đi, có nam nhân ở bên thật tốt, nàng ấy cũng ước mình được như thế.



Trên đường đi họ gặp một cái cây bị gãy đổ gục xuống ngang đường, Mạch Tuệ dễ dàng nhấc cái cây bị gãy lên.

Tiểu Lý quả phụ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nàng ấy không nhịn được bèn hỏi: "Tuệ nha đầu, muội ăn cái gì mà cơ thể trông thì nhỏ con nhưng lại có sức lớn thế."

"Không chỉ do ăn ngon mà còn phải tập luyện nữa, lúc trước, những việc trong nhà từ cuốc đất trồng rau đến lên rừng đốn củi đều do một mình Tuệ nha đầu làm, phần sức lực dồi dào ấy đều do luyện tập từ từ mà có."




Bình Luận (0)
Comment