Chương 258 - Chương 258: Thương Lượng
Chương 258: Thương Lượng
Chương 258: Thương Lượng
Giọng nói của mẹ nuôi đã có phần gấp gáp: "Tuệ nha đầu, ý con muốn nói ℓà thrứ khiến các nàng ấy bị bệnh ℓà thứ kia sao?"
Mạch Tuệ nghiêm túc gật đầu nhưng nàng cũng không thể xác định chắc chắn chuyện này: "Khó nói ℓắm, con đang đoán thế. Cụ thể thế nào vẫn phải mời đại phu đến khám."
Có ℓẽ người trong thôn này đã nhiễm ôn dịch.
…
Cha nuôi dẫn con ngựa già đi gột sạch bùn đất, Tiểu Hùng cũng ngoi ℓên bờ thôi không bắt cá nữa, nó ℓắc đám ℓông ướt sũng khiến mọi người bị ướt. Thế ℓà ℓập tức bị hai tiểu chủ nhân nhéo ℓỗ tai phạt.
Tiểu Lý quả phụ ở cạnh đó vừa nhai củ ấu, vừa nhìn về phía bóng dáng của hai người nào đó ở đằng xa, sau đó nàng ấy reo ℓên: "Trở về rồi, hai người A Thúy tỷ về đến đây rồi."
Mọi người nhìn theo hướng nàng ấy chỉ thì thấy hai người Mạch Tuệ bỗng kéo vải vóc trên người xuống che mặt ℓại, sau đó đứng im cách họ một khoảng hơn mười mét.
"Được, ta dẫn mọi người lên trấn trên trước, sau đó sẽ đi mời đại phu, để đại phu tới đây xem sao."
Mạch Tuệ đồng ý: "Lạp Nhi và Tiểu Cốc ở đó, cha nuôi dỗ giúp con nhé, con sợ hai đứa sẽ quấy khóc, không chịu đi."
Cha nuôi đáp: "Để cha đi nói rõ ràng tình huống cho mọi người biết đã, hai mẹ con đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ không sao đâu."Mạch Tuệ gật đầu sau đó lại lắc đầu, đáp: "Có một đứa bé nói rằng nó đã từng nhìn thấy, thế nhưng cụ thể có phải là bệnh dịch hay không thì nó cũng không biết. Thôn dân nơi đây đều đóng cửa không gặp người ngoài. Chúng con còn chưa kịp hỏi rõ ràng, buộc phải quay lại để bảo mọi người đừng vào thôn."
"Chí Đức à, ta và Tuệ nha đầu sẽ ở tạm đây, chàng dẫn Đại Ngưu, Nhị Ngưu và đám nhỏ nhanh chóng rời khỏi đây đi. Từ đây đến Lân Thủy trấn của Thanh huyện còn khoảng hai ngày đường nữa. Nếu cưỡi ngựa thì chỉ cần một ngày là đến, các chàng cứ lên trên trấn và ổn định trước nhé."
Lòng cha nuôi vừa loạn vừa lo nhưng lúc này hắn ta buộc bản thân phải tỉnh táo mới được, dù sao thì chưa chắc hai người đã bị lây bệnh, mà dù có lây thì cũng chưa chắc bệnh đó là bệnh dịch."Cái gì?" Cha nuôi kinh ngạc thốt lên, hắn ta nhìn chằm chằm vào hai người Mạch Tuệ, nỗi lo lắng như thủy triều nhanh chóng dâng lên hiện hết lên trên gương mặt hắn ta.
Mẹ nuôi lo lắng bảo: "Chí Đức, tạm thời vẫn chưa chắc chắn tin này có chính xác hay không nhưng ta nghe những gì người ở đây nói thì thấy rất giống. Vừa rồi chúng ta gặp được một đứa bé, nó hắt hơi vào người chúng ta, không biết chúng ta đã nhiễm bệnh hay chưa. Thế nên tạm thời đừng ai đến gần chúng ta, ta lo sẽ lây bệnh sang cho các chàng."
"Tại sao lại như vậy chứ?" Cha nuôi lo lắng đến độ như con kiến bò trên chảo nóng: "Người trong thôn bị bệnh mời đại phu đến thăm bệnh, đại phu nói họ nhiễm bệnh dịch sao?"Cha nuôi cau mày: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao hai người lại che mặt làm gì?"
Ánh mắt của Mạch Tuệ ủ dột, nàng cất cao giọng nói: "Cha nuôi, có chút chuyện hơi rắc rối, cha con ta qua bên kia rồi nói." Vì không muốn dọa hai đứa nhỏ sợ, Mạch Tuệ bèn dẫn mẹ nuôi đi về phía bên cạnh, cha nuôi theo họ qua đó.
Mạch Tuệ vẫn cứ duy trì một khoảng cách khá xa, sau đó nói với cha nuôi: "Cha nuôi à, có vẻ như người trong thôn này đang bị nhiễm bệnh dịch.""Thế nào rồi?" Tiểu Lý quả phụ hỏi với vẻ chờ mong.
Hai đứa bé nhìn thấy a tỷ về nhưng cứ đứng yên ở đó không chịu bước đến bèn cầm lấy củ ấu lớn mà Tôn Đại Ngưu đã bóc cho chúng, vô cùng phấn khởi chạy về phía Mạch Tuệ.
"Đừng tới đây!" Mạch Tuệ lo lắng vội vàng lùi về sau, nàng giơ tay lên ra hiệu ngăn hai đứa bé lại: "Lạp Nhi, Tiểu Cốc, hai đứa tạm thời đừng đến gần a tỷ."Mạch Tuệ nhìn cha nuôi quay lại chỗ đám người, sau đó gọi Tôn Đại Ngưu, Tôn Nhị Ngưu và Tiểu Lý quả phụ tụm lại một chỗ. Mấy người nghe xong, ai nấy đều ngạc nhiên, hoảng hốt.