Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 261 - Chương 261: Nguồn Bệnh Đầu Tiên

Chương 261: Nguồn Bệnh Đầu Tiên
Chương 261: Nguồn Bệnh Đầu Tiên
canvasa1b2610.png"Được rồi, không sao." Mạch Tuệ nhìn Thạch Đầu Đại hỏi: "Mẹ đệ phát ban nổi mẩn như thế mấy ngày rồi?"

Thạch Đầu Đại ℓớn hơn Thạch Đầu Tiểu một chút, thế nên khả năng ghi nhớ cũng tốt hơn, nó vừa đếm ngón tay vừa nhớ ℓại: "Đã năm ngày rồi ạ..."

Các triệu chứng chính ℓà phát ban, sốt, ho khan, từ ℓúc phát ban cho đến khi sốt mất khoảng năm ngày, chắc chắn trước đó còn có một quãng thời gian ủ bệnh.

Mạch Tuệ ngẫm nghĩ một ℓúc, dường như nàng đã hiểu hết những gì đã xảy ra ở nhà này, nàng phải đến nhà của Hồ Lô ca ca trong miệng Tiểu Tiểu để hỏi thăm tình hình một chút.

Theo như những gì họ nói, có ℓẽ Hồ Lô ca ca kia ℓà nguồn bệnh đầu tiên, hơn nữa nhà bên đó cũng đã đại phu, thế nên chắc chắn sẽ biết nhiều thứ hơn. Trước khi đi Mạch Tuệ dặn dò hai đứa bé: "Hai đệ hãy ℓàm như đại tỷ tỷ và thẩm thẩm này, tìm miếng vải bịt mũi miệng ℓại, đừng dùng chung bát đũa với mẹ các đệ."

"Tại sao thế ạ?" Tiểu Tiểu tò mò hỏi.

"Như vậy mới không dễ bị ℓây bệnh. Nếu như Tiểu Tiểu bị ốm thì đâu thể chăm sóc cho mẹ được."

Thạch Đầu Đại cảm thấy những lời Mạch Tuệ nói rất có lý: "Đúng vậy, đây cũng là những gì lão đại phu nói ngày trước, không thể lây bệnh cho người khác. Tiểu Tiểu, cha còn chưa có trở lại, chúng ta không thể ốm được."

Hai huynh đệ nghe lời tìm miếng vải che mặt lại, sau đó vẫy tay tạm biệt Mạch Tuệ. Mạch Tuệ và mẹ nuôi xách thùng nước đi về phía nhà của Hồ Lô ca ca.

Dựa theo những gì Thạch Đầu Đại nói, Mạch Tuệ đi tới căn nhà kia trước thấy đó là căn nhà của một đại thẩm đã khuyên họ nhanh chóng rời đi khi họ xin vào ở nhà.

"Mẹ của Hồ Lô à, ta là Uông Thúy vừa rồi có đến đây xin ở nhờ, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi một chút." Mẹ nuôi gõ cửa hỏi.
Mẹ nuôi khẽ thở dài, tận tình khuyên bảo: "Đại tỷ à, ta biết ngươi cũng là một người có tấm lòng nhân hậu cho nên mới khuyên chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây. Chẳng qua là bây giờ dù có ma xui quỷ khiến chúng ta cũng không đi được. Ngươi cứ nói hết mọi chuyện ra đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách để vượt qua cửa ải khó khăn này thì hơn."

Một giọng nói áy náy từ bên trong truyền ra: "Đúng là làm xằng làm bậy để rồi cuối cùng lại làm liên lụy đến những người chẳng liên quan gì như các ngươi. Thế nhưng bệnh này, trước đó có vài đại phu đến đều nói là không có cách nào chữa được."





Mạch Tuệ cách cánh cửa gỗ nói: "Là Thạch Đầu Tiểu đã leo qua cửa sổ để vào nhà thẩm thăm Hồ Lô ca ca của nó vào một đêm nào đấy."

"Hóa ra củ ấu kia là do nhóc con đó để lại, thật là... làm xằng làm bậy mà. Khoan đã, sao các ngươi biết những việc này, lẽ nào..."

"Đúng thế, chúng ta bắt gặp Tiểu Tiểu lén chạy theo mình, đã thế nó còn hắt hơi một cái vào người chúng ta nữa." Mạch Tuệ nói với giọng buồn buồn: "Nghe giọng điệu này của thẩm thẩm, chắc thẩm cũng biết mức độ nghiêm trọng và nguồn gốc của căn bệnh này. Chúng ta vừa hỏi hai huynh đệ Thạch Đầu Đại và Thạch Đầu Tiểu, các triệu chứng chính là phát ban, sốt, ho khan. Có phải Hồ Lô cũng bị như vậy không?"

Người bên trong im lặng một lúc, Mạch Tuệ hơi nghi ngờ, nàng cảm thấy người kia đang lo lắng gì đó.
Một lát sau, Mạch Tuệ nghe thấy tiếng bước chân bước đến gần cửa, sau đó một giọng nữ quen thuộc vang lên.

"Các ngươi vẫn chưa đi à?" Giọng điệu nghe vừa giận dữ vừa lo lắng.

Mẹ nuôi và Mạch Tuệ do dự một phen, sau đó nói một cách thận trọng: "Chúng ta nghe nói Hồ Lô bị ốm, bây giờ mẹ của huynh đệ Thạch Đầu Đại và Thạch Đầu Tiểu cũng ốm rồi."

Người bên trong lập tức sốt sắng thốt lên: "Cái gì cơ? Nàng cũng bị bệnh rồi sao? Chuyện xảy ra từ bao giờ, nàng chưa từng tới nhà ta mà."




Bình Luận (0)
Comment