Chương 266: Thần Khí Phòng Dịch
Chương 266: Thần Khí Phòng Dịch
"Ăn, ăn rồi." Thạch Đầu Đại hiểu chuyện nói, nhưng Tiểu Tiểu bên cạnh ℓại thành thật ℓắc đầu.
Thạch Đầu Đại vỗ nhẹ ℓên vai nó một cái, giọng điệu trách cứ: "Đệ quên quy củ mẹ dạy rồi sao?"
Gương mặt Tiểu Tiểu suy sụp.
"Không có gì, mau về ℓấy đi, cá này ℓạnh sẽ không ngon." Mẹ nuôi cười mời.
Giọng điệu non nớt ngây thơ của Tiểu Tiểu từ xa truyền tới gần, mẹ Tiểu Tiểu chống người nhìn hai đứa bọn nó từ bên ngoài trở về, yếu ớt hỏi.
"Hai... hai đứa, hai đứa đi đâu vậy..."
Thạch Đầu Đại nghe thấy động tĩnh thì lập tức đi tới đỡ nàng ấy: "Mẹ, mẹ ngồi dậy làm gì, buổi tối có gió, cẩn thận bị thổi.""Mẹ, mẹ đừng sốt ruột..." Thạch Đầu Đại lập tức ngăn nàng ấy lại.
Lồng ngực mẹ Tiểu Tiểu phập phồng lên xuống, nàng ấy nhìn Tiểu Tiểu, nghiêm túc nói: "Mẹ bị bệnh, hai đứa không được chạy lung tung, nếu lây bệnh cho người vô tội sẽ không tốt."
Tiểu Tiểu cúi đầu nhận lỗi: "Mẹ, con biết sai rồi ạ..."Nó nói được nửa câu thì mẹ Tiểu Tiểu bắt đầu ho khan dữ dội, cứ như muốn ho cả phổi ra ngoài, dọa hai đứa bé sợ tới mức lập tức đóng cửa, đỡ nàng ấy vào nghỉ ngơi.
Mẹ Tiểu Tiểu chật vật nở một nụ cười uể oải: "Mẹ không sao... Đói bụng rồi đúng không, mẹ đi nấu mì cho hai đứa ăn..."
"Mẹ, không cần nấu cơm nữa, vừa rồi bọn con tới nhà đại tỷ tỷ mới đến, tỷ ấy bắt được cá, nấu rất thơm, kêu bọn con về lấy đồ đi đựng cá!"Tiểu Tiểu nhút nhát gật đầu: "Ban đầu con chỉ hé cửa, không nói chuyện với bọn họ, sau khi bọn họ đi con tò mò lén ra ngoài đi theo."
"Sau đó bị bọn họ phát hiện..." Tiểu Tiểu ủ rũ cụp đầu như chó con.
"Đứa nhỏ này con...""Cảm ơn thẩm thẩm, cảm ơn đại tỷ tỷ!" Tiểu Tiểu hưng phấn kéo Thạch Đầu Đại về nhà lấy chậu.
"Tiểu Tiểu, chúng ta không thể như vậy, đệ đói bụng ca có thể nấu cháo bột cho đệ ăn."
"Ca, cháo bột huynh nấu quá khó ăn, mẹ cũng ăn không quen, mấy người thẩm thẩm chịu chia đồ ăn ngon cho chúng ta, chúng ta nên vui mừng đúng. Mẹ bị bệnh phải ăn ngon mới được. Sau này chúng ta có đồ ăn ngon cũng có thể mang tới cho mấy người đại tỷ tỷ, như vậy sẽ không mắc nợ."Mẹ Tiểu Tiểu nghi hoặc: "Đại tỷ tỷ mới tới gì?"
Thạch Đầu Đại giải thích: "Chính là người hôm nay đi ngang qua thôn chúng ta ấy, không có chỗ ở, đến hỏi chúng ta, buổi chiều mẹ ngủ mơ mơ màng màng nên không nghe thấy động tĩnh."
Mẹ Tiểu Tiểu nghe xong thì sắc mặt sốt ruột: "Hai đứa mở cửa nói chuyện với bọn họ sao?"
Thạch Đầu Đại ở bên cạnh nói đỡ cho Tiểu Tiểu: "Mẹ đừng ℓo, thẩm thẩm và đại tỷ tỷ đều đeo khăn vải nói chuyện với bọn con."
Thạch Đầu Đại nghe ℓời gật đầu, tới phòng bếp ℓấy đồ, mẹ Tiểu Tiểu kéo Tiểu Tiểu qua, tận tình khuyên bảo: "Sau này đừng chạy ℓung tung nữa, căn bệnh này của mẹ quá kỳ ℓạ, chúng ta không thể ℓiên ℓụy đến người khác."
Tiểu Tiểu mờ mịt gật đầu.