Chương 28: Bà Ngoại Vô Lại 2
“Với cả đồ đĩ chết tiệt nhà ngươi nữa, khóc cho ai xem hả! Mới tí tuổi đầu mà lại đi học dáng vẻ lẳng lơ như hồ ly tinh, quả thật ti tiện y hệt như mẹ ngươi!”
“Lão vu bà, không được chửi mẹ ta!”
Mạch Cốc khóc lóc hét to, tức đến hai mắt đỏ ngầu, nó nhặt một hòn đá cỡ nhỡ trên mặt đất lên hung hăng ném về phía Vương thị.
Vương thị không trốn kịp, cục đá đập thẳng vào mu bàn chân của bà ta giống như một mồi lửa đốt cháy thùng thuốc nổ, Vương thị mắng to một câu, nổi giận đùng đùng định xông lên đánh người.
Mạch Tuệ chắn trước mặt đệ đệ muội muội, thôn trưởng tiến lên một bước bảo vệ Mạch Tuệ, người huynh đệ thợ hồ kia của thôn trưởng cũng giơ búa trừng mắt, lại chắn ở trước mặt thôn trưởng.
“Lão bà tử nhà ngươi thật là cay độc vô lý, lại còn định động thủ nữa hả?” Vừa nói, huynh đệ của thôn trưởng vừa dùng búa gõ lên tảng đá lớn rơi ra từ bức tường vừa mới bị đẩy xuống, một tiếng đập nặng nề vang lên, tảng đá lớn nứt toác.
Vương thị thầm kinh hãi trong lòng, không nhịn được lui về phía sau nửa bước.
“Nếu ngươi mà dám đánh người, ta sẽ khiến cho đầu ngươi giống như tảng đá này.”
“Ngươi, một người ngoài thôn như ngươi, chõ mũi vào chuyện của người khác làm gì hả?”
Huynh đệ của thôn trưởng không thèm nhường nhịn chút nào: “Nếu ngươi dám đụng đến Tử Khanh huynh đệ của ta, vậy đây không còn là chuyện của người khác nữa rồi!”
Vương thị nói: “Vậy ngươi kêu ông ta tránh ra đi!”
Thôn trưởng tỏ rõ thái độ: “Bà muốn đánh đập trẻ con ngay giữa ban ngày ban mặt, chuyện này ta không thể mặc kệ được.”
“Hừ...” Bầu không khí trở nên căng thẳng, Vương thị đang định giậm chân, chỉ thấy đám người đang chặn trước cổng tách ra, Bạch lão cha xụ mặt chống gậy đi vào.
Ông ấy vừa mở miệng đã mắng Vương thị: “Mụ già kia, bà làm loạn đủ chưa hả?”
Vương thị quay đầu, không phục nói: “Ông lấy đồ trong nhà ra cho ba thứ này mà ông còn trách ta làm loạn nữa à, hôm nay ông thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc ông đã cho con đĩ chết tiệt này bao nhiêu bạc mà nó lại có tiền để sửa tường hả!”
Bệnh của Bạch lão cha vẫn chưa khỏi hẳn, nghe thấy lời này của bà ta thì tức khắc cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn, ông ấy dùng sức đập mạnh gậy chống, khàn giọng gầm nhẹ: “Không đưa bạc, chỉ cho thức ăn!”
Vương thị vẫn không tin lắm, nhưng thấy lão nhân nhà mình tức giận đến thở không ra hơi, bà ta đành phải hùng hùng hổ hổ cầm bao thức ăn kia định rời đi.
Nhưng Bạch lão cha lại không chịu, đồ mà ông ấy đã cho rồi mà lại đòi về, vậy cái mặt già này của ông ấy biết để vào đâu?
Ông ấy ép Vương thị phải để đồ lại mới ôm hơi tàn bị Vương thị dìu trở về.
Đám người trong thôn tới hóng chuyện cũng sôi nổi giải tán, gia đình Tôn thợ săn vừa đi làm đồng về, nghe hàng xóm bàn tán mới biết Mạch gia xảy ra chuyện, Uông đại nương đi qua hỏi thăm Mạch Tuệ, thấy người và tài sản không tổn thất gì nàng ta mới yên lòng.
Ầm ĩ một trận như vậy xong, sắc trời cũng không còn sớm nữa rồi, bức tường này chỉ có thể đợi sang ngày mai mới sửa tiếp được, huynh đệ của thôn trưởng ở lại trong nhà thôn trưởng luôn, ngày mai cũng tiện lại qua để sửa tường.
Nếu không phải hôm nay huynh đệ của thôn trưởng đã hù dọa Vương thị một trận như vậy, sợ là bà ta vẫn chưa chịu buông tha đâu, Mạch Tuệ thầm nghĩ trong lòng, bưng một bát lòng heo vừa mới kho hôm qua đến nhà thôn trưởng.
Hai người ăn uống vô cùng đơn giản, đã chén gần xong một bát mì sợi nước trong rồi, thấy Mạch Tuệ đến còn ồn ào bảo nàng dẫn theo đệ đệ muội muội đến ăn cùng.
“Không được không được, thôn trưởng gia gia, hôm nay nhờ có hai ông đã bảo vệ cháu, không thì chắc cháu đã bị lột một tầng da rồi, món lòng heo khìa này mà xào lên, làm thành thịt băm ăn kèm với mì là ngon bá cháy luôn.”
Mạch Tuệ bưng bát nhìn về phía thôn trưởng: “Thôn trưởng gia gia, ông lớn tuổi rồi, để cháu vào bếp băm vụn rồi xào lên cho ông nhé?”