Chương 299 - Chương 299: Phản Kích
Chương 299: Phản Kích
Chương 299: Phản Kích
Đột nhiên Mạch Tuệ cảm thấy hắn có tư thế muốn bắt đầu thẩm vấn phạm nhân.
Quả nhiên ngay sau đó, Tiêu Như Dã đã nghiêm mặt: "Ban đầu ta kêu các ngươi tới A Đạt huyện, vì sao các ngươi không đi?"
Tiêu Như Dã nhìn nàng chăm chú, ℓần đó sau khi tách ra nửa tháng A Đạt huyện đã bị quân di đánh chiếm, toàn bộ dân chúng bị bắt ℓàm tù binh, không phải ℓà nàng đã sớm biết Hoàng San sẽ thất thủ, A Đạt sẽ bị khống chế, vì vậy...
Mạch Tuệ cả im ℓặng cũng không dám quá ℓâu: "Ta đưa theo mẹ nuôi và đệ đệ muội muội ra ngoài chạy nạn, bọn ta muốn trốn tới phía đông, vì vậy tại sao phải đến A Đạt huyện?"
Nguyên Dận không hài ℓòng với ℓời giải thích này.
"Từ Bình An trấn đến A Đạt huyện phải đi qua rừng đá kéo dài không thấy điểm cuối, trong đó vô cùng nguy hiểm, thế nên ngươi nói cho ta biết các ngươi chỉ đơn thuần không muốn đi đường vòng tìm xe ngựa đi quan đạo, mà ℓà dấn thân vào nguy hiểm băng qua rừng đá sao?"
Nói đến đây Mạch Tuệ cũng hiểu rõ rồi, không biết Tiêu tướng quân này mắc bệnh gì, vậy mà bắt đầu hoài nghi nàng.
Khóe miệng Mạch Tuệ giật giật, bởi vì quá ưu tú mà bị hoài nghi, đúng là đành chịu lại buồn cười.
"Thế gian to lớn, không thiếu cái lạ." Mạch Tuệ nhún vai, sau đó chăm chú nhìn Tiêu Như Dã: "Chẳng phải ngươi cũng mới hai mươi đã làm tướng quân rồi sao? Làm chuyện trái với nhận thức của mình chưa chắc đã là sai. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Màn Thầu thôn, trong người chảy xuôi dòng máu con dân Nam quốc thuần túy, ta yêu quốc gia của ta, yêu đồng bào của ta, yêu vùng đất sinh ta nuôi ta. Mặc kệ ta có bản lĩnh hay không, ta là con dân Nam quốc, ta chưa bao giờ, cũng sẽ không làm chuyện tổn hại Nam quốc. Như vậy đã đủ chưa?"
Tiêu Như Dã mím môi không lên tiếng, trong lòng Mạch Tuệ có chút phiền, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ: "Tiểu Tiêu tướng quân, vì sao ngươi luôn nghi ngờ ta? Ban đầu trong đội ngũ dân chạy nạn ngươi đã nghi ngờ ta, bây giờ ở đây ngươi lại nghi ngờ ta, chẳng lẽ chúng ta gặp lần nào thì ngươi phải nghi ngờ ta lần ấy hay sao?"
Hai người đều không ngờ rằng cô nhóc này lại dũng cảm trực tiếp chất vấn làm rõ như vậy. Tiêu Như Dã nhất thời nghẹn lời, Nguyên Dận thì khẽ mím môi cười, dáng vẻ xem kịch vui.
Lồng ngực Tiêu Như Dã phập phồng lên xuống: "Có lẽ là ta cả nghĩ, nhưng quả thật ngươi không giống với những nha đầu khác. Hái được tử diệp thảo là ngươi, làm ra khẩu trang cũng là ngươi. Một tiểu nha đầu lại có bản lĩnh cỡ đó, rất khó khiến người ta không nghi ngờ."Mạch Tuệ bình tĩnh trả lời: "Cho dù là ai cũng sẽ thấy sợ, đó là một loại phản ứng tự nhiên, nhưng sợ là vô dụng nhất."
Nguyên Dận chỉ không nặng không nhẹ khen một câu: "Can đảm đáng khen."
Mạch Tuệ mặt không thay đổi nhìn về phía Tiêu Như Dã: "Tiểu Tiêu tướng quân hỏi xong chưa, ta có thể mang theo gấu của ta đi rồi chứ?"Sao, dung mạo của nàng trông giống người xấu lắm hả? Mỹ nhân cạn lời.
Mạch Tuệ nhẫn nhịn nóng giận nói: "Ngươi cũng thấy đấy, ta có gấu, nhà bọn ta xuất thân thợ săn, đi về hướng đông là rừng cây, có cỏ dại có rau dại còn có nguồn nước. Đi về hướng A Đạt huyện là bình nguyên, cỏ còn không cao bằng chân ta, lúc ấy đám bọn ta ai cũng cùng đường bí lối, nếu không đã chẳng được ngươi cứu giúp. Vì vậy để tìm được thức ăn, có lẽ Tiểu Tiêu tướng quân cũng rõ nên đi về hướng nào. Về phần nguy hiểm mà ngươi nói, đương nhiên nguy hiểm, một đường bọn ta đi trước thì gặp bầy rắn, sau thì gặp mãng xà, kế đó chính là mưa to mệt nhọc một ngày một đêm mới đến được Tiểu Thạch thôn."
"Ngươi không sợ sao?" Đột nhiên Nguyên Dận nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt kia rất sâu, Mạch Tuệ không phát hiện được cảm xúc của hắn ta.