Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 312 - Chương 312: Người Tưởng Gia Chân Chất

Chương 312: Người Tưởng Gia Chân Chất
Chương 312: Người Tưởng Gia Chân Chất
canvasa1b3120.pngHai người ngồi cạnh nhau, uống rượu, bóc tôm, nhắc tới một chút việc nhà, mẹ nuôi ngồi ở bên cạnh thi thoảng cũng chêm vào một câu.

Tưởng Y Y nhìn dáng vẻ ℓâu rồi không được uống rượu nói chuyện vui vẻ với người khác của ℓão cha nhà mình, nàng ấy cũng cười theo, hai mắt cong ℓên, nhưng động tác bóc tôm trên tay không hề ngừng ℓại.

Nàng ấy đặt số tôm đã bóc xong vào một cái bát to, không ăn một miếng nào, bóc được nửa bát rồi.

canvasa1b3121.pngTưởng Y Y có chút ngượng ngùng, thu mắt ℓại tập trung bóc tôm.

Tưởng Y Y cười thở phào một hơi, bưng bát thịt tôm lên rồi lại múc hai bát cháo rau ở trong nồi: “Các ngươi ăn trước đi, ta đi đút cơm cho nãi nãi trước.”

Ánh mắt Tôn Đại Ngưu không nhịn được dõi theo cho tới khi bóng lưng của nàng ấy biến mất ở trong bóng tối.

Mạch Tuệ than nhẹ một hơi: “Hầy, nếu có một ngày ta cũng có thể sống những ngày tháng sung sướng khi được người khác bóc tôm cho ăn thì tốt biết mấy.”
Biết làm sao đây, đệ đệ muội muội của mình nên mình phải cưng nựng thôi.

Chỗ tôm này vừa mới hấp xong, còn hơi nóng, Mạch Tuệ bị nóng đến đầu ngón tay đỏ lên, bóc một đống tôm đến ê hết cả tay, quyết định bãi công.

Quay đầu nhìn Tưởng Y Y vẫn đang siêng năng bóc một bát lớn, không hề ăn một miếng nào, nàng âm thầm cảm thấy bội phục.
Ánh mắt Mạch Tuệ đảo qua hai người bọn họ một vòng, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Đại Ngưu ca, ta cũng chưa ăn miếng nào đâu, huynh nhìn coi, chỗ tôm mà ta bóc đều cho hai nhóc tham ăn này hết, sao huynh không khen ta thế?”

Mạch Tuệ liếc hai nhóc tham ăn chỉ lo ăn chứ không thèm bóc tôm ở bên cạnh, bất đắc dĩ nặn ra một nụ cười.

Tôn Đại Ngưu nhìn Mạch Lạp Mạch Cốc há mồm chờ đút sẵn, không nhịn được khẽ cười: “Hai đứa đừng hành a tỷ của các ngươi nữa.”
Mạch Tuệ rụt rè nói một câu cảm ơn Nhị Ngưu ca, sau đó thỏa mãn ăn thịt tôm do người khác bóc.

Tôn Đại Ngưu thấy Tôn Nhị Ngưu bóc tôm cho Mạch Tuệ, hắn ta cũng lặng lẽ bóc.

Lúc Tưởng Y Y trở về, nàng ấy chợt phát hiện trước mặt mình có một đĩa thịt tôm đã được bóc sẵn, bối rối ngẩng đầu lên.
Vừa nói vậy xong, trước mặt Mạch Tuệ đột nhiên xuất hiện một đĩa thịt tôm đã được bọc sẵn, nhìn qua thì thấy Tôn Nhị Ngưu đang nở một nụ cười cưng chiều.

“Chẳng phải muội có ca ca rồi đấy à, muội cứ sống những ngày tháng sung sướng bất cứ khi nào cũng được.”

Nhị Ngưu ca hu hu, nếu không phải ngày trước hắn ta từng có ý với mình, Mạch Tuệ thật muốn nhào lên ôm hắn ta thật chặt để bày tỏ sự xúc động và lòng biết ơn của mình.
Tôn Đại Ngưu cúi đầu yên lặng ăn tôm, dáng vẻ như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình vậy.

Mạch Tuệ khẽ “chậc” một tiếng, đột nhiên có cảm giác như vừa ăn phải cẩu lương.

Ngay lúc vừa rồi, Mạch Tuệ còn tưởng rằng Đại Ngưu ca cũng muốn thương yêu mình, kết quả hắn ta lại đặt đĩa thịt tôm kia vào vị trí của Tưởng Y Y.
Mạch Cốc cười hì hì nói: “A tỷ, ta ăn hết rồi, tỷ mau bóc đi.”

“Biết rồi biết rồi, đệ không thể ăn chậm chút hả?” Mạch Tuệ buồn bực chết mất, nàng tự nhận là mình bóc tôm hùm đất rất giỏi, nhưng vẫn kém tốc độ ăn của hai đứa nhóc nhà nàng.

Ban nãy Mạch Cốc có thử tự bóc vỏ, kết quả không cẩn thận bị vỏ tôm đâm vào tay, cực kỳ đáng thương nhìn Mạch Tuệ, Mạch Tuệ mềm lòng nên đã phụ trách công cuộc bóc tôm.








Bình Luận (0)
Comment