Chương 314: Tưởng Văn Kiệt
Chương 314: Tưởng Văn Kiệt
“Huynh, huynh không sao chứ?” Tưởng Y Y vội vàng đặt chậu gỗ xuống chạy tới kiểm tra mặt hắn ta.
Nhận thấy mình đứng gần Tôn Đại Ngưu quá, Tưởng Y Y ℓại ℓùi ra sau một bước nhỏ, thấy hắn ta giơ tay định ℓau vết thương đang chảy máu thì vội vàng nói: “Huynh đừng chạm tay vào!”
Tôn Đại Ngưu ngoan ngoãn bỏ tay xuống, nuốt nước miếng đột nhiên không biết nên nói gì bây giờ.
Tưởng Y Y đưa rượu thuốc cho mẹ nuôi bảo: “Đại nương, ℓúc đang bổ củi Đại Ngưu ca không cẩn thận ℓàm mặt bị thương, đại nương thoa rượu thuốc cho huynh ấy nhé.”
“Tuệ nha đầu, con nhìn băng vải trên đầu con đi, rớt xuống mặt cả rồi, thế mà con không thấy vướng mắt hả?”
Mạch Tuệ cởi bỏ băng gạc đã rơi ra, trả lời nàng ta: “Vậy là không sao nữa rồi.”
Mẹ nuôi lại không nói nên lời một lần nữa.
“Con lại đây, mẹ nuôi băng lại cho con.”Mạch Tuệ gật đầu, lấy khăn mặt lau phần trán bên trái, sau đó bưng một bát canh cá ra sân ngồi ăn.
Tưởng Y Y vẫn chăm sóc cho nãi nãi và Tưởng Văn Kiệt trước giống như thường ngày, mẹ nuôi nhìn dáng vẻ cần cù của nàng ấy, khen lấy khen để.
“Nha đầu này thật là hiểu chuyện, vừa đẹp vừa ngoan, hiếu thảo mà lại còn đảm đang. Chăm sóc cả nhà ra đâu vào đấy, nhà ai mà có được một cô con dâu như vậy đúng là có phúc.”
Mạch Tuệ cười trộm, bình thường cứ hễ ai hay nói mấy lời như vậy, cuối cùng đều sẽ vào nhà mình hết.“Vết thương ở trên mặt mà để lại sẹo thì xấu lắm.”
Mẹ nuôi cứng họng không nói nên lời.
Mạch Tuệ bước ra khỏi phòng với cái đầu như tổ quạ và băng gạc lỏng lẻo, đứng giữa sân vươn vai duỗi lưng, Mạch Lạp Mạch Cốc cũng đứng bên cạnh học theo nàng vừa ngáp vừa vặn eo bẻ cổ.
“Thời tiết hôm nay đẹp đấy.” Mạch Tuệ nói.Rửa mặt được nửa đường, Mạch Tuệ lại bị kéo qua băng đầu.
Mẹ nuôi gỡ băng gạc ra đang định cuốn lại: “Ơ này, sao cái trán của con lại lành nhanh thế?”
Mạch Tuệ giơ tay lên sờ thử, chỉ sờ thấy một cái vảy khô cứng.
“Vậy không cần phải băng nữa đâu, nhưng vẫn cần chú ý không được để dính nước.” Mẹ nuôi dặn dò.Ăn cơm xong, mặt trời đã lên cao, sưởi ấm cơ thể, Mạch Tuệ ngồi trên băng ghế dài phơi nắng.
Tôn Đại Ngưu vẫn tiếp tục bổ củi, Tôn Nhị Ngưu thì dẫn hai nhóc con không chịu ngồi yên đi dạo chợ cá cùng với cha nuôi mẹ nuôi.
Tưởng Y Y đẩy Tưởng Văn Kiệt ra khỏi phòng để phơi nắng hít thở không khí, đây là lần đầu tiên Mạch Tuệ gặp đại ca của Tưởng Y Y.
Cả người nằm liệt trên chiếc xe lăn gỗ, sắc mặt nhợt nhạt xanh xao do hàng năm ít ra ngoài nắng, nam nhân hơn ba mươi tuổi có một bộ râu quai nón, đôi mắt trống rỗng tựa như cặp mắt cá chết vậy.Mẹ nuôi khẽ cười liếc Tôn Đại Ngưu một cái, nói với Tưởng Y Y: “Không cần đâu, nó da dày thịt béo, chút thương này không đáng ngại.”
Tưởng Y Y cụp mắt đang định thu tay về.
“Mẹ, thoa cho con đi.” Tôn Đại Ngưu đưa ra yêu cầu.
“Thôi được rồi, được rồi…” Mẹ nuôi cầm lấy rượu thuốc ở trong tay Tưởng Y Y: “Từ khi nào mà nhóc con to xác nhà con lại yểu điệu thế hả.”“Dạ, đúng là không tồi.” Mạch Cốc nói.
“Cũng được.” Mạch Lạp nói.
Mạch Tuệ vỗ nhẹ đầu hai đứa nhóc: “Đi thôi, rửa mặt ăn cơm.”
Mạch Tuệ với cái băng gạc lỏng lẻo giống như xác ướp xuất hiện trong bếp lập tức khiến cho mẹ nuôi cằn nhằn.
Toàn thân toát ℓên một vẻ âm trầm chán chường, ý chí sa sút, nhìn thấy hai người ngoài ℓà Mạch Tuệ và Tôn Đại Ngưu cũng chỉ khẽ ℓiếc mắt một cái rồi dựa vào xe ℓăn không nói ℓấy một câu.