Chương 344 - Chương 344: Quý Nhân
Chương 344: Quý Nhân
Chương 344: Quý Nhân
"Mẹ nuôi, chăn màn, bát đũa, nồi niêu, gạo, mì, rau, thịt các ℓoại... Những thứ này con có rất nhiều, không cần mua phí tiền."
"Con có? Con ℓấy đâu ra?"
Lập tức, mẹ nuôi sực nhớ ra, kéo Mạch Tuệ, nhỏ giọng hỏi: "Túi bách bảo kia có thể chứa bao nhiêu thứ, sao con ℓại có những thứ này?"
Mẹ nuôi gật đầu, họ cùng nhau đi về phía một con hẻm nhỏ, sau khi Mạch Tuệ kiểm tra xung quanh không có ai, nàng vung tay ℓên cất chiếc xe ba gác ℓớn chất đầy đồ dùng vào trong không gian.
Mạch Tuệ nhìn cái chữ "quý nhân" to tướng trên đầu, cảm thấy mình nên xen vào việc vớ vẩn này để có quý nhân giúp đỡ.
"Mẹ nuôi, mẹ dẫn Lạp Nhi và Tiểu Cốc đi trước đi, xe để lại đây đi con có vài lời muốn nói."
Thấy sắc trời không còn sớm, cũng đã đến giờ chuẩn bị cơm trưa rồi, mẹ nuôi lấy gùi của Mạch Tuệ đeo lên lưng, sau đó dẫn Mạch Lạp và Mạch Cốc về trước.Ngay lập tức, đôi mắt của Mạch Tuệ mở to, trên đầu người này hiện lên hai chữ phát sáng vàng lấp lánh: Quý nhân.
…
Nam nhân này chỉ khoảng bốn mươi lăm, quần áo rộng thùng thình lộ ra khắp người không có một chút thịt thừa nào, mặt đỏ bừng và nồng nặc mùi rượu, mặt cười cà lơ phất phơ cười hì hì.Bên trong có tiếng "binh binh choang choang".
"Cha, cha uống thêm một hớp nữa có tin con ném cha ra ngoài không!"
Tiếng hét đột ngột khiến Mạch Tuệ run hết cả người. Ngay sau đó, một nam nhân gầy gò bị ném ra ngoài, ngã xuống trước mặt Mạch Tuệ.“Này, này, này, để ta nói." Mạch Tuệ hiếm khi ngắt lời: “Đại thúc, chúng ta không quen biết nhau, lấy ta làm lá chắn không hay lắm đâu.”
Nam tử buông lỏng vạt áo Mạch Tuệ, trên mặt lộ ra nụ cười: "Tiểu nha đầu, sao ngươi không phân xử cho ta xem, trên đời làm gì có chuyện con gái đánh cha chứ? Ngươi nói giúp ta mấy câu công bằng đi."
"Vị cô nương này mặc kệ ông ấy đi.” Nữ tử cũng nói.Một nữ tử đuổi từ trong viện tử ra ngoài, mặc quần áo đỏ rực như lửa, tay cầm roi mềm, tóc búi cao, lông mày và ánh mắt rất khí khái, nhìn thấy Mạch Tuệ thì dừng lại, sau đó nhanh chóng phản ứng lại muốn kéo nam tử kia.
Thấy nàng ấy đi tới, nam tử bật lên như cá chép nhảy, mặc kệ có biết nàng hay không, hắn lập tức trốn ra sau lưng Mạch Tuệ, lôi kéo quần áo của nàng trốn trốn tránh tránh.
Nữ tử nổi giận, u ám quát: "Lại đây!"Khi chuẩn bị vào Đạo thôn, mẹ nuôi canh chừng, Mạch Tuệ lấy chiếc xe ba gác từ trong không gian ra, để mẹ nuôi đẩy đi, rồi tự lấy chiếc gùi đeo ra cho gạo và mì vào, bỏ rau, thịt,... rồi đeo vào thôn.
Trong thôn có một con đường, có thể trực tiếp đi tới phía sau Cẩu Nhi sơn, từ phía sau Cẩu Nhi sơn, không cần đi ngang qua viện tử của Lý Phượng Tiên, để tránh nàng ta trông thấy mà thèm
Trước đây Mạch Tuệ không đi nhiều trên con đường này, nhưng lần này đi nàng phát hiện ra có một gia đình ở ven đường."Vậy con bỏ roi xuống trước đi."
"Vậy sau này cha không được phép uống nữa." Nữ tử nói.
Nam nhân trả lời ngay lập tức: "Vậy thì không được..."
Mạch Tuệ nhìn hai cha con đang chơi trò trốn tìm với mình và hỏi: "Đại thúc, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Con cảm thấy ném quá gần không được sao?"
Thấy hai cha con ℓại bắt đầu cãi nhau như hai con ong vo ve bên tai, Mạch Tuệ vội vàng ngăn cản.
"Vậy đại thúc, tại sao ngươi uống rượu ℓại khiến con gái tức giận? Ngươi không được uống rượu sao?" Mạch Tuệ hỏi.