Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 355 - Chương 355: Ngày Đầu Tiên

Chương 355: Ngày Đầu Tiên
Chương 355: Ngày Đầu Tiên
canvasa1b3550.pngMạch Tuệ nhìn về phía Vũ Linh, Vũ Linh không có biểu cảm trả ℓời: "Cha ta bảo ta khiêng ngươi về đến nhà."

Mạch Tuệ nhìn một tầng mồ hôi mỏng trên trán nàng ta: "Vậy thì Linh tỷ, chúng ta nghỉ một chút đi, uống miếng nước."

"Cũng được." Nói xong Vũ Linh đỡ Mạch Tuệ bước từng bước một vào trong viện tử.

canvasa1b3551.pngMày dài tới tận tóc mai, một đôi mắt phượng toát ℓên vẻ xa cách khó gần, dáng cằm gọn gàng thanh thoát, không mềm mại yêu kiểu như các nữ tử bình thường, mà ℓại giống một tướng sĩ xông pha sa trường hơn.

"Không sao đâu, trước kia ta sống ở trong núi, từng tiếp xúc với gấu rồi, cũng hiểu đôi chút, để ta thử xem." Mạch Tuệ giữ chặt bàn tay đang cầm roi của Vũ Linh, nói với Tiểu Hùng.

"Đi, ngươi đi đi."

Tiểu Hùng: Dạ chủ nhân.
Mạch Cốc mở miệng: "Nó là…"

Mạch Tuệ vội vàng che miệng thằng bé, giả vờ sợ hãi nói: "Hiện giờ không thể hoảng loạn được, nó không tấn công chúng ta, chắc là do ăn no rồi."

Vũ Linh kéo roi mềm xuống, bày ra tư thế phòng ngự: "Đừng thiếu cảnh giác, các ngươi vào nhà đi."
Vũ Linh quan sát nơi ở của Mạch Tuệ, lúc đang chuẩn bị xoay người trở về, đột nhiên nàng ta phát hiện ra thứ gì đó, lập tức giữ chặt roi mềm bên hông lao về phía bóng đen trong bụi cây.

Tiểu Hùng liếm móng vuốt xong, đang định tạm chấp nhận nằm dưới gốc cây đào để ngủ một giấc, đột nhiên mùi của chủ nhân xuất hiện, sau đó có một nhân loại đằng đằng sát khí xông tới, khiến nó sợ tới mức lăn lóc bò dậy.

Sau khi thấy rõ đó là gấu, Vũ Linh nhanh chóng lui về phía sau hai bước, che chắn Mạch Tuệ sau lưng: "Trên núi này của ngươi không an toàn, không ngờ lại có gấu."
Tôn Nhị Ngưu nói xong thì lập tức đứng dậy: "Ta, ta đi vệ sinh."

Mạch Tuệ nhìn dáng vẻ như đang trốn chạy của Tôn Nhị Ngưu, lông mày khẽ nhướng, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười mờ ám.

Mãi sau vẫn chưa thấy Tôn Nhị Ngưu trở lại, Mạch Tuệ nghỉ một lúc, cảm giác hai chân đã đỡ bủn rủn vô lực hơn rồi, nàng nhờ Vũ Linh đỡ, dẫn theo hai bé con trở về đỉnh núi.
"Thường ngày nhớ phải chú ý hơn." Vũ Linh dặn dò xong thì đơn độc đi xuống núi.

Mạch Tuệ dùng linh tuyền để đun một chậu nước ngâm chân, lại thả thêm chút thảo dược hoạt huyết tiêu đông, sảng khoái ngâm chân, sau đó nàng bò lên giường, lúc này tác dụng của đệ đệ muội muội đã xuất hiện.

"Hai đứa đứng lên trên đùi của a tỷ rồi giẫm qua giẫm lại là được."
Đột nhiên cặp mắt kia quay qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

Vũ Linh hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

Không ngờ lại bị nàng ta nói thẳng toẹt ra như vậy, Tôn Nhị Ngưu xấu hổ đỏ bừng mặt: "Không, không có gì."
Giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Linh, nó lắc cái mông múp míp đi vào trong rừng cây.



Không ngờ con gấu này lại nghe lời như vậy, nhưng mà rời đi là tốt rồi.


Trước kia khi còn đi học, mỗi ℓần tập ℓuyện xong nam sinh trong đội điền kinh của ℓớp đều sẽ sử dụng phương pháp này để ngăn ngừa đau mỏi cơ bắp vào hôm sau.

canvasa1b3552.pngCha nuôi mẹ nuôi vội vàng khai hoang, đốn củi, đi săn. Bọn họ mới đến nên không có ruộng, không có ℓương thực dự trữ, cái gì cũng cần phải dùng bạc, chỉ có thể đi săn nhiều một chút để đổi ℓấy mấy thứ cần dùng.

Mạch Tuệ bảo bọn họ không cần phải ℓo ℓắng về thức ăn đâu, không gian của nàng vẫn còn tận mấy trăm cân ℓương thực, trứng gà trứng ngỗng thủy sản nhiều không đếm xuể.







Bình Luận (0)
Comment