Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư ( Dịch Full )

Chương 362 - Chương 362: Hạng Nhất

Chương 362: Hạng Nhất
Chương 362: Hạng Nhất
canvasa1b3620.pngMạch Tuệ bị đối phương quét ngang chân hất ngã xuống đất, người xem dưới đài hít hà một hơi.

"Nhìn dáng vẻ này của Màn Thầu đại hiệp thì hình như sắp thua rồi!"

"Vậy bạc của chúng ta phải ℓàm sao đây?"

canvasa1b3621.pngNam nhân vung một chưởng qua, Mạch Tuệ nghiêng mặt tránh né, ai ngờ nam nhân đột nhiên cong ngón tay ℓại, nhắm thẳng vào mặt nạ của Mạch Tuệ, định gỡ nó xuống.

Đi được một lúc, Vũ thúc cười nói: "Cắt đuôi được rồi, nha đầu, lần này biểu hiện được đấy."

Mạch Tuệ ngọt xớt bảo: "Đều là do Vũ thúc dạy tốt."

Nhớ tới nam nhân ban nãy, Mạch Tuệ lại hỏi: "Vũ thúc, cháu cảm thấy người cuối cùng có hơi kỳ lạ, thúc thấy thế nào? Hơn nữa cháu cảm thấy hình như hắn ta cố ý nhằm vào cháu."
Biểu cảm của Vũ thúc có hơi nặng nề, lắc đầu: "Chúng ta mau rời khỏi đây, đằng sau có cái đuôi."

"Cái đuôi?" Chẳng lẽ là nam nhân ban nãy không phục nên đuổi theo nàng ư?

Mạch Tuệ cất kỹ bạc, đi theo Vũ thúc luồn trái lách phải giữa đám người.
Vũ thúc gật đầu: "Quả thật là nhằm vào ngươi, lúc ngươi đánh mấy trận trên võ đài, hắn ta vẫn luôn quan sát ngươi. Người giang hồ rất hay hơn đua so bì, nên hay có chuyện như vậy xảy ra.

Mạch Tuệ nhíu mày: "Nhưng sao ta cứ cảm thấy hắn ta đằng đằng sát khí vậy nhỉ?"

"Đây là điểm yếu của hắn ta, hắn ta không biết che giấu hơi thở của mình. Nha đầu ngươi đừng quá lo lắng, Vũ thúc và Linh tỷ của ngươi nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Vậy cứ để hắn ta gỡ mặt nạ đi!

Mạch Tuệ cố ý để lộ sơ hở, nam tử lập tức gỡ mặt nạ của Mạch Tuệ xuống. Giây phút nhìn thấy khuôn mặt của Mạch Tuệ, hắn ta bất chợt ngây ra.

Lợi dụng sơ hở trong chớp nhoáng này, Mạch Tuệ tay lanh mắt lẹ thúc cùi chỏ vào huyệt vị ở bên hông của hắn ta, rồi sau đó vật ngã hắn ta ra đất với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Nhưng như vậy vẫn chưa xong, Mạch Tuệ tiến lên chặn lại phần cổ của hắn ta, đầu tiên thì vặn trật khớp hai cánh tay của hắn ta trước, sau đó hung hăng đấm mạnh vào các huyệt vị trên cơ thể hắn.

Cho đến khi toàn thân hắn ta thả lỏng, không thể phản kháng được nữa, Mạch Tuệ mới vặn lại hai cánh tay bị trật khớp của hắn ta về đúng vị trí.

Không sai, hiện tại Mạch Tuệ còn biết bẻ khớp cánh tay nữa.
Nàng nhận lấy ba trăm lượng bạc trắng bóng, đi theo Vũ thúc cũng đang ôm một đống bạc to bự, chen chúc trong đám đông chuồn ra khỏi võ quán.

Mạch Tuệ nhảy vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, cầm lấy bộ nữ trang mà Vũ thúc vẫn luôn mang theo bên mình, xõa tóc ra, lau sạch mặt, trong nháy mắt lại biến trở lại thành một nha đầu thật thà vô hại, bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

Mạch Tuệ thoải mái nhàn nhã tung túi bạc lên bước ra khỏi ngõ nhỏ, nói với Vũ thúc đang đứng canh ở đầu hẻm: "Đi thôi, Vũ thúc, cháu mời thúc uống rượu."
Người chủ trì vội vàng chạy đến bên cạnh nam tử, đếm ngược từ mười, đếm xong, nam tử cũng không thể bò dậy, vẫn nằm trên mặt đất nhìn Mạch Tuệ với vẻ mặt khó chịu.

Mạch Tuệ quay mặt về phía người xem, ngẩng cao khuôn mặt đen như đáy nồi, kiêu ngạo nghênh đón pha thăng cấp cuối cùng này.

Nơi này vàng thau lẫn lộn, để đề phòng mặt nạ bị rơi rồi bị người không có ý tốt nhận ra, trước khi ra ngoài Mạch Tuệ đã lấy nhọ nồi lau lên mặt, cả khuôn mặt đen nhánh, hoàn toàn không thể thấy rõ mặt mũi.


Vũ thúc nói rất trịnh trọng, Mạch Tuệ khẽ dừng một chút, thầm cảm thấy mấy ℓời này của ông ấy rất sâu xa.

Là do giọng điệu của ông ấy quá thành kính sao?







Bình Luận (0)
Comment